Một thư sinh tuấn tú, ngụy trang dung mạo, vô tình gặp được kỹ nữ nơi thanh lâu, từ đó nảy sinh tình cảm.
Thư sinh nói lời đường mật, hứa hẹn một đời, một kiếp, một đôi người.
Kỹ nữ vì tình nguyện rũ bỏ mọi thứ, dốc sạch gia tài chuộc thân, chỉ mong cùng người yêu chung sống đến bạc đầu.
Nào ngờ thư sinh không phải thư sinh, mà là công tử thế gia nhàn rỗi trêu hoa ghẹo nguyệt.
Công tử thế gia có thể cùng kỹ nữ qua đêm, nhưng tuyệt đối không thể rước về làm vợ.
Ít nhất, trước khi cưới chính thất, hậu viện không thể có tỳ vết.
Tống Khanh Khanh, từ lúc sinh ra đã mang thân phận tạp chủng.
Ngay cả con hoang cũng không bằng.
Sau này, nàng cùng mẫu thân vào phủ quốc công.
Chỉ là một đêm phong lưu, qua năm tháng, Tống quốc công ngày càng ghét bỏ.
Hồng Trần Vô Định
Ông ta cho rằng hai mẹ con nàng là vết nhơ không thể tẩy.
Vốn là kẻ tự phụ thanh cao, lại vì một đêm sai lầm mà có thứ không nên có.
Ngày thường đối với các nàng vô cùng lạnh nhạt, thậm chí khinh miệt.
Lại thêm đích nữ kiêu căng, có mẫu thân chống lưng, ngày ngày bắt nạt và giày vò.
Hai tỷ muội từ sớm đã kết thù.
Mỗi lần tranh cãi, người chịu thiệt thòi luôn là Tống Khanh Khanh.
Mười mấy năm qua, nàng hận Tống Mê thấu xương.
Chỉ cùng mẫu thân nương tựa sống qua ngày.
Cho đến khi mẫu thân qua đời, nàng bị đuổi ra phủ, sống tại trang viên.
Tống Mê vẫn không buông tha.
Năm lần bảy lượt sai người tới gây sự.
Tống Khanh Khanh nhìn ta, ánh mắt rưng rưng:
“Ta vốn cũng có một gương mặt như hoa phù dung.”
Nàng như nhớ lại điều gì, khóe mắt bỗng chốc đầy oán độc.
“Tống Mê nói ta thấp hèn, không xứng đẹp hơn nàng ta.”
“Cho nên nàng ta phóng hỏa thiêu ta, hủy hoại dung nhan của ta.”
Nàng khẽ cười, tiếng cười lạnh lẽo: “Nhưng vận khí ta tốt, bị hủy dung thì sao chứ? Giờ đây, chẳng phải ta đã đổi lấy một gương mặt còn xinh đẹp hơn ư?”
Lần này, ta nâng tay, siết chặt lấy cổ nàng, ánh mắt lạnh băng.
“Ngươi xứng dùng gương mặt của A tỷ ta sao?”
Thế gian làm gì có người giống nhau như đúc?
Chỉ có người lột da đổi mặt, khoác lên người một thân xác mới.
Tống Khanh Khanh vẫn giữ nguyên tư thế ấy, nhìn ta chăm chăm.
Sau đó bỗng bật cười.
“Nhưng mà, ta đâu có ép tỷ tỷ ngươi đâu.”
“Thẩm Chi Ý, ngươi có từng nghĩ, có khi nào, chính tỷ tỷ ngươi là cam tâm tình nguyện?”
Ta nhắm mắt lại.
Nhớ tới quyển sách từng thấy trong thư phòng Phó Kỵ.
Bên trong có ghi lại thuật đổi mặt.
Pháp này tàn độc âm hiểm, tổn hại âm đức, cho nên muốn thực hiện, cả hai bên đều phải tự nguyện, không thể cưỡng ép.
Thế nhưng A tỷ… rốt cuộc là vì sao mà lại cam lòng?
Tống Khanh Khanh cười như điên: “Ngươi muốn biết nguyên nhân?”