Hải Đường

Chương 14



Tâm phúc gật đầu, cẩn thận thu lại hai món đồ.

 

Chỉ bảo rằng, ngày mai là có thể tra được thành phần loại thuốc kia.

 

Ta gật đầu đồng ý, hẹn thời gian gặp lại, rồi rời khỏi tiệm châu báu như không có chuyện gì xảy ra, chẳng ai nhìn ra nửa điểm khác thường.

 

Hội hoa đăng ở kinh thành quả nhiên vô cùng náo nhiệt.

 

Vì hợp với không khí, ta tiện tay mua một chiếc đèn hoa hải đường khi ra phố.

 

Theo dòng người tiến về phía trước, khắp con đường đều rực sáng ánh đèn, hai bên treo đầy hoa đăng các loại, ở giữa khu chợ còn có các gian trò chơi và chỗ vui chơi náo nhiệt.

 

Ta vốn không có ý định chen vào dòng người vui nhộn ấy.

 

Chỉ là, ta không ngờ lại gặp được Phó Kỵ.

 

Hắn vẫn vận bạch y như thường lệ, xuyên qua dòng người nhìn về phía ta.

 

Lúc này đây, ánh mắt hắn đã bớt đi vẻ lãnh đạm xa cách thuở đầu, càng giống một người trần thế.

 

Ta khẽ nhếch môi, nhìn hắn chậm rãi bước về phía mình.

 

“Quốc sư đại nhân cũng có tâm nguyện chưa thể hoàn thành sao?”

 

Bởi lẽ cuối lễ hội hoa đăng, ai ai cũng sẽ thả một chiếc đèn hoa đăng, gửi gắm một điều ước.

 

Đa phần đời người vốn quá khổ cực, cần một nơi để gửi gắm mong cầu.

 

Bởi vậy, người đời thường hay nguyện cầu, mong ông trời thương xót, để ngày tháng nhẹ nhàng hơn đôi phần.

 

Trước kia ta không tin vào thứ đó.

 

Muốn thứ gì, thì phải tự tay giành lấy.

 

Nhưng giờ đây, có lẽ tâm cảnh đã đổi khác.

 

Ta cũng muốn thả một ngọn đèn, cầu xin trời cao để ta sớm tìm thấy A tỷ.

 

Nghe vậy, Phó Kỵ cụp mắt xuống, như đang cười nhạo chính mình.

 

“Ta dẫu mang danh quốc sư, nhưng rốt cuộc cũng là người. Là người, thì sẽ có lòng tham, sẽ có điều muốn đạt được. Ta đâu có siêu phàm thoát tục như ngươi nghĩ.”

 

Hồng Trần Vô Định

“Vừa hay, ta cũng đâu cho rằng ngài là thần tiên gì.”

 

Nghe ta nói thế, nơi đuôi mắt hắn thoáng hiện ý cười, rồi ánh mắt dừng lại nơi chiếc đèn hoa hình hải đường trong tay ta.

 

“Vậy thì cùng thả một ngọn đèn nhé?”

 

Ta gật đầu, dịu dàng đáp: “Được.”

 

Thế là hai người cùng sóng bước.

 

Chỉ là, hắn dù sao cũng có tiếng tăm vang dội, thân phận quốc sư khiến người người kính sợ.

 

Muốn vui chơi thỏa lòng giữa cảnh náo nhiệt này, thì cũng cần che giấu chút ít.

 

Vì thế, ta mua cho hắn một chiếc mặt nạ hồ ly.

 

Khi đeo lên, vị quốc sư vốn thanh lãnh thoát tục bỗng hóa thành hồ ly, khiến người ta khó lòng dời mắt.

 

Kỳ lạ thay, lại có vài phần quyến rũ lạ kỳ.

 

Chỉ là lúc này, hoàn cảnh không hợp, thời điểm cũng không đúng.

 

Ta không có tâm tư để nuôi dưỡng mấy suy nghĩ m.ô.n.g lung kia.

 

Tiếp tục bước đến ven sông, đã có rất nhiều người bắt đầu thả đèn.

 

Phó Kỵ mua hai chiếc, rồi đưa cho ta một cây bút lông.

 

“Hãy viết điều ước của ngươi xuống đi.”

 

Ta gật đầu, tâm nguyện chỉ có một điều ấy thôi.

 

Viết xong, liền cùng Phó Kỵ thả đèn hoa đăng trôi theo dòng nước.

 

Ta hỏi hắn đã viết điều gì.

 

Hắn không đáp, chỉ chăm chú nhìn ngọn đèn, ánh mắt dịu dàng.

 

Một lúc sau, mới như bừng tỉnh nhìn về phía ta, chỉ nói một câu:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Người đời ai chẳng có thất tình lục dục, ta cũng chẳng phải ngoại lệ.”

 

Lời vừa dứt, không xa liền có người bắt đầu b.ắ.n pháo hoa.

 

Pháo hoa nở rộ rợp trời, hắn cúi mắt nhìn ta, lông mày đôi mắt như nhuộm ánh sắc ấm áp, chỉ là chiếc mặt nạ hồ ly che mặt hắn, khiến người đối diện như đang nhìn một vị thần xa vời, mãi mãi không thể chạm tới.

 

Ta dời ánh mắt, không nhìn hắn nữa.

 

Phó Kỵ cũng thu lại tầm nhìn, rồi lấy từ tay áo ra một cây trâm hoa hải đường.

 

“Món nợ hải đường khi xưa, nay trả lại cho ngươi.”

 

Ta đưa tay nhận lấy cây trâm ấy, hẳn là do chính tay hắn chạm khắc, thân ngọc mát lạnh, cầm trong tay thấy rất dễ chịu.

 

Không ai là không yêu thích một món quà được dụng tâm chuẩn bị.

 

Ta cũng không ngoại lệ.

 

Có lẽ do hoàn cảnh lúc này quá đỗi thích hợp, ta lại đưa cây trâm cho hắn.

 

“Vậy thì giúp ta cài lên đi.”

 

Hắn gật đầu, tay cầm cây trâm nhẹ cúi người, cẩn thận cài lên tóc ta.

 

Ta mỉm cười nhìn hắn, hỏi hắn: “Có đẹp không?”

 

Hắn khẽ đỏ vành tai, mím môi khẽ “ừ” một tiếng, rồi lúng túng quay mặt đi, không biết đang nghĩ điều gì.

 

Không ai lên tiếng nữa, bầu không khí bỗng chốc lại trở nên lặng lẽ mà mơ hồ.

 

Một lúc lâu sau, hắn khẽ hỏi: “Thẩm Chi Ý, ngươi sẽ ở lại kinh thành mãi sao?”

 

Thanh âm hắn vẫn lạnh nhạt như thường, nhưng không hiểu vì sao, ta lại nghe thấy trong đó một tia căng thẳng.

 

Dĩ nhiên, ta chẳng do dự chút nào, chỉ khẽ lắc đầu, cười nhẹ:

 

“Ngài quên rồi sao? Ta là gia chủ, ta có trách nhiệm của mình.”

 

Giang Nam mới là nơi ta thuộc về.

 

Dựa theo đạo lý hồi đáp, ta cũng ném câu hỏi ấy lại cho hắn.

 

“Vậy còn ngài? Muốn làm quốc sư cả đời, mãi mãi ở lại kinh thành ư?”

 

Hắn trầm mặc trong chốc lát, rồi khẽ gật đầu.

 

“Phải. Đó là trách nhiệm của ta.”

 

Ta chầm chậm đứng dậy, ngẩng đầu nhìn pháo hoa nở rộ khắp trời, khoảnh khắc ấy đẹp vô cùng.

 

Nhưng—

 

“Phó Kỵ, ngài và ta vốn chẳng cùng đường.”

 

Hắn không trả lời, chỉ đứng dậy theo, cùng ta lặng lẽ đứng đó.

 

Trên cây cầu phía xa có người đang tung từng cánh hoa cùng dây lụa xuống.

 

Phó Kỵ đưa tay hứng lấy một cánh hoa.

 

Ta thuận theo ánh mắt ấy nhìn sang.

 

Và chỉ trong khoảnh khắc, khi tay áo hắn vô tình trượt xuống, ta liền nhìn thấy hình vẽ hoa văn trên cổ tay hắn.

 

16

 

Ta che giấu nghi hoặc trong lòng, giả vờ như chẳng hề phát hiện điều gì.

 

Lại khẽ cười với hắn:

 

“Ta nhớ ngài từng nói, chỉ cần ta muốn, lúc nào cũng có thể làm bánh hải đường cho ta.”

 

Ánh mắt hắn hơi rũ xuống, trong đáy mắt lộ ra vài phần quan tâm.

 

“Bây giờ muốn ăn sao?”

 

Ta gật đầu: “Được không?”

 

Hắn mím môi trầm mặc một chốc, rồi nhẹ giọng đáp: “Được.”

 

Sau đó hắn dẫn ta về phủ của hắn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com