Hạ Cánh Nơi Em

Chương 9: Những năm tháng đó .



Mỗi chúng ta vốn dĩ là những đứa trẻ dại khờ cứ mơ mộng mãi về một ngày nào đó sẽ lớn lên thật nhanh.

Ngây thơ nghĩ rằng khi trưởng thành mình sẽ được tự do làm mọi điều mình muốn, chẳng còn phải nghe theo ba mẹ hay thầy cô, chẳng ai kiểm soát mình nữa.

Nhưng rồi khi thực sự lớn lên lao vào đời kiếm cơm lại mộng mơ về những năm tháng học sinh vô ưu vô lo trên ghế nhà trường.

Nhưng bạn tôi ơi thời gian trôi qua nhanh đến mức, dù có trả cái giá bao nhiêu cũng chẳng thể nào nắm giữ được những khoảnh khắc ấy thêm một lần nào nữa . Vậy nên hãy sống những ngày rực rỡ nhất đắm chìm trong đó để mai này nhìn lại chúng ta có những kỷ niệm tuyệt đẹp để nhớ về nhé!

Những ngày tháng ở trung học sau một kỳ thi đầu vào khắc nghiệt tôi chính thức góp mặt trong lớp chọn của trường . Ở đó tụ họp lại những học sinh giỏi nhất, nhà có điều kiện nhất, lớp nhiều gái xinh nhất và cũng nghịch ngợm nhất trường.

Cái lớp ấy, dù có nhiều điều đặc biệt, nhưng với tôi nó còn đặc biệt hơn bởi dưới ngôi trường ấy tôi đã gặp được những người con gái khiến trái tim mình chợt đập loạn nhịp trong những buổi sáng sớm và gặp được Dũng Khùng đứa bạn thân sau này từng vào sinh ra tử nhiều lần cùng nhau.

Tôi không phải kiểu soái ca vạn người mê, không có vẻ ngoài lạnh lùng cuốn hút như những chàng trai trong các bộ phim thanh xuân vườn trường.

Tôi chỉ là một thằng con trai trông quá đỗi bình thường thậm chí có phần nhu mì với vẻ ngoài trắng trẻo của đứa công tử bột chưa từng dãi gió sương như đám trẻ chốn thôn quê.

Với khuôn mặt hiền lành cùng cách đối nhân xử thế nhẹ nhàng của tôi khiến những cô gái xinh đẹp nhất trong lớp bỏ quên luôn sự ngại ngùng e dè . Các nàng vô thức lơi lỏng lớp phòng ngự với những đứa con trai vây quanh nuông chiều nhiều tới mức tôi bị cả trường đồn là bê đê.

Cũng phải thôi vì làm gì có một thằng trai thẳng nào có thể khiến những cô gái chảnh choẹ không một chàng trai nào có thể tiếp cận lại tự nguyện lao vào cơ chứ.

Trong ngôi trường hội tụ nhiều hoa xinh này nổi bật nhất phải kể tới Bích Tuyết và Hằng Nga.

Bích Tuyết nổi bật với chiều cao khiến các chàng trai cũng phải ngưỡng mộ làn da trắng như ngọc, khuôn mặt lạnh lùng nhưng không kém phần xinh đẹp động lòng.

Nàng ta lại có một tính cách "soái tỷ" chẳng ai ngờ đến. Nàng lúc nào cũng mạnh mẽ, chịu chơi, và dễ dàng thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh. Khi nàng cười, mọi thứ như bừng sáng lên, và tôi cũng như bao chàng trai khác lúc nào cũng đứng từ xa mà ngắm nhìn, đôi khi tự hỏi liệu nàng có bao giờ nhận ra ánh mắt mình nhìn nàng đầy lặng lẽ như vậy không.

Trái ngược với Bích Tuyết nàng Hằng Nga có vẻ đẹp dịu dàng và gần gũi hơn . Nàng ta không quá cao khoảng 1m6, nhưng lại sở hữu vóc dáng đồng hồ cát tuyệt vời với đôi vai thanh thoát vòng eo thon gọn và bộ ngực đầy đặn khiến bao chàng trai phải liếc nhìn.

Nhưng điều khiến tôi không thể rời mắt khỏi nàng không phải chỉ vì ngoại hình, mà là vì một thứ gì đó rất đặc biệt trong cách nàng cười, trong ánh mắt tinh nghịch của nàng mỗi khi nhìn vào người đối điện như thể nàng biết rõ đối phương hẳn đang mơ màng về nàng.

Ngày đó cũng chả hiểu thế nào một dân chơi gái khét tiếng trong vùng như tôi khi tới trường học thường xuyên bị mấy ẻm trêu chọc.

Các nàng cũng vô tình biến tôi trở thành kẻ thù chung của cánh đàn ông được cả trường ghen tị lẫn nói xấu.

Ngày đó chúng tôi ngồi học trên những chiếc bàn gỗ được đóng vừa vặn cho 2 người ngồi thế nhưng Bích Tuyết và Hằng Nga thường xuyên kéo tôi xuống bàn cuối lớp học . Trong ánh mắt hình viên đạn của đám con trai trong lớp tôi ngồi kẹp giữa 2 đoá hoa xinh đẹp nhất ngôi trường.

Đến ngay cả giáo viên cũng chỉ nhìn với ánh mắt bất ngờ rồi nói vài câu có lệ rồi kệ 2 nàng học trò cưng.

Mỗi tiết học tôi như sống trong cực hình đầy hương diễm của các nàng . Tôi chỉ biết ngồi tụng kinh niệm phật "sắc bất thị không" khi cả 3 ngồi sát rạt nhau . Mùi hương trinh nữ tràn vào mũi, những ngọn núi tuyệt mỹ đè sát người khiến tôi dường như cảm nhận được rõ ràng.

Tôi cố nhích người để che dấu điều ngại ngùng đó . Nhưng điều không ngờ do cả 3 đứa ngồi sát lấy nhau trong lúc tui ưỡn trái phải như kiến bò không thể nào thoát khỏi ánh mắt nghịch ngợm của các nàng.

Tôi len lén nhìn sang bên trái Bích Tuyết mặt vẫn hướng lên bảng nghe cô giảng bài như chẳng hề có chuyện gì xảy ra nhưng khi tôi vừa quay lên ánh mặt nghịch ngợm không che dấu của nàng khẽ cười.

Sau phút giây đứng hình tôi đành phải học theo nàng mắt nhìn lên bảng giả vờ như chú ý giảng bài còn tâm hồn đang trên mây.

Trong tiếng giảng bài say sưa của bà cô dạy văn tôi liếc sang cố quan sát nét mặt của hai nàng đôi má nàng đỏ hây hây có lẽ vì hưng phấn xen lẫn ngại ngùng còn tôi khỏi phải nói chỉ cầu trời mong đừng ai đó chú ý tình cảm tôi vào lúc này.

Mỗi lần cô giáo hướng ánh mắt khó hiểu lướt qua là tim tôi như nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nhưng đời không như mơ Linh Đan lâu lâu nhìn qua bàn chúng tôi tủm tỉm cười.

Ở độ tuổi dậy thì có vẻ những câu chuyện và những bộ phim cấm càng làm đám trẻ cảm thấy hưng phấn và tò mò khám phá hơn.

Có nhiều suy nghĩ có phần không trong sáng bỗng dưng xuất hiện bất chợt trong cái độ tuổi mà người lớn cho là sáng trong nhất đó . Có lẽ ngày mai tôi lại trở thành chủ đề trêu chọc của đám bạn rồi đây.

Bích Tuyết chẳng hề quan tâm tới sự ngại ngùng của tôi nàng càng cố tình xích gần hơn và dường như vui vẻ tận hưởng vẻ mặt đỏ tía tai bối rối của tôi.

Ngại ngùng làm sao tôi cầm bút viết dòng chữ nhỏ lên cuốn vở :

" Cậu có thể dịch ra 1 tý được không ? Mọi người đang nhìn kìa . Tớ ngại quá "

Bích Tuyết nở nụ cười nhàn nhạt nhìn qua Hằng Nga ánh mắt khiêu khích . Hằng Nga chỉ mỉm cười quay đi trong đáy mắt xinh đẹp dường như bắt được một chút giận hơn khó thấy.

Ở trường học ngày đó nổi tiếng nhất phải nhắc tới nhóm Ngũ Long Công Chúa. Nhóm hội tụ 5 cô gái xinh nhất trường của chúng tôi do Bích Tuyết và Hằng Nga cầm đầu cùng Linh Đan cô hoa khôi môn tiếng anh . Bích Ngọc và Thu Thảo là hai bạn nữ ngoài lớp chọn nhưng với nhan sắc nổi bật của mình được Bích Tuyết chiêu mộ vào tạo thành 5 mảnh ghép hoàn hảo của Ngũ Long Công Chúa.

Là thằng con trai duy nhất có diễm phúc gần gũi với nhóm Ngũ Long Công Chúa vậy nên nhiều lời đồn ác ý lẫn ghen tị hướng về giới tính của tôi. Thật may mắn cuối cùng sau nhiều nổ lực lần lượt Duy Phong Dũng Khùng Gia Huy và Thành Long được các nàng cho nhập bọn. Từ đó lời đồn ác ý nhắm vào tôi Đặng Gia - Lục Long Công Chúa gia nhập nhóm mới dập tắt.

Như một sự sắp đặt khéo léo của số phận nhóm chúng tôi gồm 5 nữ 5 nam bọn tôi nghịch ngợm đủ trò cùng nhau. Nào là cúp học đi cắm trại trong núi sâu đi học thêm ban đêm cùng nhau, cùng nhau diễn văn nghệ rồi cả đánh lộn trùm trường cũng theo hội. Mãi về sau chúng tôi ra trường thì nhắc tới tên lớp tôi thì thầy cô năm đó đều nhớ mãi không quên. Đó là những năm tháng đẹp nhất thanh xuân.

Tiếp xúc lâu ngày với nhau trong độ tuổi thanh xuân mới chớm những rung động đầu đời đến thật bất ngờ. Dũng Khùng và Bích Ngọc là cặp đôi đầu tiên công khai trong sự chúc tụng của nhóm chúng tôi.

Họ thật sự là một đôi trời sinh, như một bức tranh hoàn hảo, Bích Ngọc dịu dàng, kiêu sa, đứng bên Dũng Khùng với vẻ ngoài điển trai, chẳng khác nào đôi tình nhân trong một câu chuyện cổ tích. Thú thật tôi cũng không thể ngừng cảm giác ghen tị, khi nhìn họ tay trong tay, ánh mắt trao nhau đầy yêu thương.

Bích Tuyết và Hằng Nga thì luôn là tâm điểm chú ý của đám trai trong trường. Những ánh nhìn, những lá thư tỏ tình cứ thế gửi tới không ngừng. Đám con trai luôn bàn tán tìm mọi cách đẩy ngã hai nàng. Rồi lại ghen tị không hiểu vì sao hai nàng thích ở cạnh tôi tới vậy.

Những lời đồn đại Hằng Nga cùng tôi đang hẹn hò với nhau cũng dần lan ra khắp trường . Nàng chẳng tỏ ra phủ nhận hay đồng ý với điều đó nhưng với riêng tôi không hiểu sao mỗi lần ở cạnh Bích Tuyết cảm thấy yên bình.

Mỗi lần ở cạnh nàng, tôi cảm thấy lạ lùng như thể mọi thứ ngoài kia đều không còn quan trọng. Cảm giác bình yên lạ kỳ mà nàng mang đến khiến tôi không muốn rời xa. Tôi không hiểu vì sao, nhưng mỗi khi có dịp, tôi lại tìm cách đến nhà nàng. Những lúc ấy, khi tôi nằm xuống gối đầu lên đôi chân nàng trong lòng cảm thấy nhẹ tênh . Đôi tay nàng vuốt nhẹ tóc tôi, và trong những khoảnh khắc ấy tôi chỉ muốn thời gian ngừng trôi.

Có lẽ, chẳng cần nói ra thành lời, tôi đã nhận ra một điều: trái tim này đang dần tìm thấy nơi an yên trong vòng tay của Bích Tuyết. Cô ấy dù chẳng nói gì, cũng đã trở thành điểm tựa vững chãi cho những ngày tháng tôi luôn cảm thấy bối rối và hỗn loạn. Nàng là bến đỗ cho trái tim tôi, trong những năm tháng thanh xuân còn lắm những ngả rẽ chưa rõ ràng ấy.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com