Hạ Cánh Nơi Em

Chương 58: Mỹ Linh chu đáo .



Sau tuần đầu tiên, lượng người đến thăm tôi bắt đầu vơi dần. Chỉ còn người nhà và mấy anh em Dark Knight thay phiên nhau lui tới .

Nhưng niềm vui duy nhất của tôi là… bệnh viện này chỉ cách nhà Mỹ Linh vài cây số.

Những ngày đầu tiên chẳng hề thấy bóng nàng , tôi có chút buồn bã . Hoá ra tất cả trong tính toán của nàng hết , có lẽ sợ tới thăm tôi những ngày đầu tiên sẽ gặp nhiều người rồi những tin đồn lại lan ra khiến cả hai khó xử .

Ngày đầu tiên Mỹ Linh và Lan Anh tới thăm tôi mang theo một túi đầy sách: Conan, trinh thám, ngôn tình… đủ cả.

Sau hôm đó ngày nào Mỹ Linh cũng tới một mình .

Tôi cầm lấy chồng sách, cảm động thật sự:

" Cảm ơn Mỹ Linh nhé, không có Linh chắc tui chán chết luôn.”

Nàng khẽ cười, đôi mắt cong lên như vầng trăng khuyết:

" Hihi, không có chi.”

Rồi nàng nghiêm túc nhìn tôi, giọng nhẹ như gió thoảng:

" Lần sau chạy xe cẩn thận nhé. Hôm đó Linh đi ngang qua hiện trường, tưởng Gia đi rồi…”

Tôi bật cười:

" Haha, thế lỡ Gia đi thật, Mỹ Linh có buồn không?”

Mỹ Linh cúi đầu không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn ra xa, ánh mắt mơ hồ.

Một lát sau, nàng đột nhiên lên tiếng:

" Mới đó mà mình sắp hết lớp 12 rồi… Gia đã dự định thi trường nào chưa?”

Tôi thở dài:

" Tớ cũng chưa biết nữa. Chắc khối A sẽ chọn một trường công an hoặc quân đội, muốn tiếp nối truyền thống gia đình, bảo vệ đất nước. Nhưng mà… điểm cao lắm. Dạo này tớ hơi lười, không biết có kịp không.”

Nàng gật đầu, rồi nhẹ giọng hỏi:

" Còn khối D, Gia có suy nghĩ đến trường nào chưa?”

" Vẫn chưa, còn Linh?”

"Tớ ước mơ đậu vào ngành Kinh tế đối ngoại – Học viện Ngoại thương.”

Tôi bật cười:

" Ngành đó năm nào cũng thuộc top đầu, nhưng tớ nghĩ Mỹ Linh sẽ làm được.”

Nàng mỉm cười, đôi mắt ánh lên niềm tin.

Tôi nhìn nàng, bỗng nhiên nói một câu rất bộc phát:

" Mình cũng sẽ đăng ký khối D vào Học viện Ngoại thương… để đi ủng hộ cậu.”

Mỹ Linh hơi khựng lại, ánh mắt khẽ rung động. Nhưng nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn tôi, nụ cười dịu dàng tựa ánh ban mai.

Từ hôm đó, Mỹ Linh đến thăm tôi thường xuyên hơn. Số lần chúng tôi trò chuyện còn nhiều hơn cả ba năm trước cộng lại.

Với tôi, Mỹ Linh luôn ở một vị trí đặc biệt một người con gái đẹp đến mức không thể chạm vào, như một nữ thần trong lòng tôi.

Mà nữ thần thì không thể bị khinh nhờn. Tôi luôn cảm thấy bản thân hèn mọn, rụt rè khi đứng trước nàng. Có lẽ đó cũng là một phần nguyên nhân khiến tôi theo đuổi suốt ba năm mà vẫn chưa thể đến được với nàng.

Có hôm tôi lỡ than vãn với Mỹ Linh rằng cơm bệnh viện ngày nào cũng nhạt nhẽo, ăn riết sợ luôn rồi.

Thế là sau giờ học, nàng tức tốc chạy về nhà, tự tay nấu một phần cơm mang đến cho tôi.

Khi Mỹ Linh mở nắp hộp, mùi thơm nghi ngút tỏa ra, từng món ăn được xếp ngay ngắn, trang trí tỉ mỉ đến mức tôi cảm động muốn rơi nước mắt.

Trong giấc mơ, tôi cũng chưa từng nghĩ tới ngày này.

Trong lúc tôi ăn, nàng ngồi bên cạnh gọt táo, thỉnh thoảng lại lén liếc sang xem tôi có ăn ngon miệng không.

Tôi ăn hết sạch, chẳng sót lại hạt cơm nào, rồi xoa bụng, cười trêu:

" Linh nấu ngon quá, ăn mà muốn khóc luôn này.”

Nàng cười tít mắt, ánh lên niềm vui.

Tôi đột nhiên giả vờ đau tay, rồi nhìn nàng, giọng nũng nịu:

" Tay anh đau quá, Linh đút cho anh một miếng táo đi…”

Mỹ Linh nhìn tôi, rồi bật cười, nàng biết thừa trò trẻ con của tôi nhưng nàng không vạch trần . Mỹ Linh nhẹ nhàng đưa một miếng táo lên miệng tôi .

Tôi còn chưa kịp tận hưởng khoảnh khắc ngọt ngào đó thì…

Cánh cửa phòng bệnh bất ngờ bị đẩy vào.

Cô giáo Thảo và Thu Phương đứng đó, nhìn chằm chằm vào hai đứa tôi.

Mỹ Linh cũng giật mình, thoáng đỏ mặt khi bắt gặp ánh mắt sắc lạnh của cô giáo Thu Phương. Nàng vội rụt tay lại, lúng túng như kẻ phạm lỗi bị bắt quả tang.

Tôi thì chết lặng… Sao hai bà cô này lại đến đúng lúc vậy trời?!

Cô giáo Thu Phương nhìn tôi bằng ánh mắt như muốn lột da xé xác, cảm giác nếu tôi không phải đang là bệnh nhân, bà La Sát này chắc chắn đã thẳng tay trừng trị tôi rồi.

Thật may lúc này vẫn còn cô giáo Thảo , vẫn giữ được sự dịu dàng vốn có, cô cười, phá tan bầu không khí ngượng ngùng:

" Em đỡ nhiều chưa, Gia?”

Tôi nuốt nước bọt, cố giữ vẻ bình tĩnh:

" Dạ em cảm ơn cô, chắc tầm hai tuần nữa là chạy được rồi.”

" Ừm, ráng nghỉ ngơi cho khỏe còn chuẩn bị thi tốt nghiệp.”

" À cô ơi, kỳ thi học kỳ 2 em bị vậy không thi những môn sau, giờ sao cô?”

Cô Thảo mỉm cười, nhẹ nhàng nói:

" Yên tâm đi. Cô đang tính không biết mở lời sao thì thầy hiệu trưởng báo xuống rồi. Vì em gặp tai nạn bất ngờ, không thể tham gia kỳ thi nên nhà trường quyết định cho em điểm 8 tất cả các môn thi.”

Tôi nghe vậy thì cứng đờ… Có hơi ngại thật, chắc lại có tác động từ phía ông nội tôi rồi.

Bên cạnh, cô giáo Thu Phương hừ lạnh, bĩu môi đầy khinh bỉ, rõ ràng định lên tiếng nhưng lại thôi.

Bà La Sát này khoanh hai tay trước ngực, vòng một căng tràn o ép như muốn nhảy ra khỏi tà áo dài, làm tôi không biết nên nhìn đi đâu cho phải phép.

Cô giáo Thảo tiếp tục quay sang Mỹ Linh, nhẹ giọng nhờ vả:

" Linh này cô nhờ em xíu . Nhà em ở gần đây, thỉnh thoảng tiện ghé qua giảng bài giúp Gia nhé.”

Mỹ Linh ngoan ngoãn gật đầu.

Tôi còn chưa kịp cảm động thì giọng bà La Sát vang lên, sắc bén như dao cắt:

" Gì trời? Học trò quý của bạn chịu học hành hồi nào mà cần Mỹ Linh kèm cặp?”

Bà ta trừng mắt nhìn tôi, như một bà mẹ nghiêm khắc quản con gái cưng, khiến tôi chỉ biết ngậm ngùi chịu trận.

Tính bật lại thì Thu Phương đột nhiên ném một câu đầy ẩn ý:

" Nhà cô ở khu Hoàng Sa đấy, anh trai.”

Tôi sững lại… Ặc, bà cô này đang nhắc khéo chuyện Huyền My với Đan Quỳnh!

Tôi quên mất… Gia thế nhà bà cô này cũng thuộc hàng khủng, vụ tôi bắt cá hai tay sao có thể giấu nổi đôi mắt tinh tường của cô ta.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com