Hạ Cánh Nơi Em

Chương 55: Tai nạn bất ngờ .



Huyền My vừa đáp chuyến bay từ Thụy Sĩ về, không kịp nghỉ ngơi đã gọi ngay cho tôi.

“Anh yêu đang làm gì đấy?” Giọng nàng vang lên trong điện thoại, đầy háo hức.

“Đang ngủ bé ơi, nay cuối tuần mà.” Tôi lười biếng đáp.

“Em vừa xuống sân bay là gọi cho anh liền nè. Em lên thẳng nhà anh luôn nhé!”

Tôi bật cười. “Vừa bay xa thế, em nghỉ ngơi đi. Mai mình gặp nhau cũng được mà.”

“Hứ, ở cạnh anh suốt thì thấy bình thường. Xa có hai tuần mà nhớ anh điên luôn rồi!”

Mấy tiếng sau, tiếng xe dừng trước cổng kéo tôi khỏi dòng suy nghĩ. Tôi bước xuống mở cửa, vừa kịp thấy Huyền My lao tới ôm chầm lấy tôi, đôi mắt sáng rực như trẻ con thấy quà.

“Nhớ anh yêu của em quá! Nhớ em không đó, hihi?”

“Nhớ chứ nàng. Mà anh dặn nghỉ ngơi, em không chịu nghe hả?” Tôi khẽ vuốt mái tóc mềm của nàng.

“Hihi, có quà cho anh nè! Mở ra xem đi!”

Nàng giấu sau lưng một chiếc hộp nhỏ, ánh mắt mong chờ như chính nàng mới là người nhận quà.

Tôi nhìn nàng cười, rồi vội vàng mở ra một chiếc đồng hồ Rolex, tinh xảo và đầy vẻ sang trọng. Đeo thử lên tay, tôi bất giác gật gù, quả thật rất hợp.

Huyền My thích thú ngắm tôi một lát, rồi đột nhiên nghiêng người tiến đến, nhẹ nhàng đặt lên môi tôi một nụ hôn.

“Nhớ anh yêu của tui quá…” Nàng thì thầm, ánh mắt long lanh đầy mê hoặc. “Yêu em đi…”

Tôi thoáng sững lại. Một cảm giác mơ hồ len lỏi trong lòng tội lỗi, day dứt, nhưng cũng không thể cưỡng lại sức hút từ nàng.

Tôi toan đẩy nàng ra, định viện cớ nàng cần nghỉ ngơi sau chuyến bay dài, nhưng cái ôm siết chặt và ánh nhìn kiên định của Huyền My khiến tôi không thể dứt ra.

Chúng tôi quấn lấy nhau, rồi tôi dìu nàng vào phòng tắm, nơi những cảm xúc ngọt ngào tiếp tục trào dâng.

Đến tối, Huyền My thủ thỉ rằng nàng sẽ ở lại qua đêm. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì đã bị nàng kéo vào một nụ hôn mãnh liệt.

Và đêm đó, lần đầu tiên, nàng ngủ lại nhà trong vòng tay tôi.

Sáng sớm , trên con đường quen thuộc, lần đầu tiên tôi và Huyền My cùng ngồi chung trên chiếc Lexus biển số 8668 của nàng đến trường. Dù trước đây chuyện tình cảm của chúng tôi chỉ gói gọn trong nhóm bạn thân, nhưng nay nó đã lan rộng khắp trường. Những ánh mắt tò mò, những tiếng bàn tán râm ran… tôi đều nghe thấy, nhưng cũng chẳng mấy bận tâm.

Lúc này, kỳ thi cuối học kỳ 2 đã gần kề. Được xem như một bài thi thử đại học, mọi người đều lao vào ôn luyện một cách căng thẳng.

Tôi thì khácvốn dĩ chưa bao giờ quá chú trọng đến việc học, nhưng vì ông nội kèm cặp gắt gao nên cũng ráng đọc qua loa cho có lệ. Mặc dù lười biếng, nhưng trí nhớ tôi lại khá tốt. Không đến mức đọc một lần nhớ mãi như ông cố tôi ngày trước, nhưng cũng không kém bao. Cứ nước tới chân mới nhảy, nhưng tôi vẫn khá tự tin với kỳ thi này.

Sáng hôm đó, tôi thi Toán. Bài làm không đến nỗi nào, chắc cũng ổn. Học sinh khối 10 và 11 được nghỉ để nhường không gian thi cho khối 12, nên trường vắng hơn hẳn.

Huyền My cũng không có ở đó, thế nên sau giờ thi, tôi cùng mấy anh em Dark Knight đi ăn trưa rồi tám chuyện cho qua thời gian.

Thấy còn dư nhiều thời gian, tôi ghé vào một salon tóc quen để làm vài sợi móc light cho mới mẻ. Chủ tiệm là chỗ quen biết, tay nghề cũng khá cứng. Sau khi làm xong, tôi đứng trước gương, khẽ nghiêng đầu ngắm nghía.

Chậc, cũng điển trai phết!

Một chiếc quần jeans ôm vừa vặn, sơ mi trắng cộc tay đơn giản, mặt mũi baby, da trắng không thua kém gì con gái, nay lại thêm chút light tóc trông càng giống idol Hàn Quốc.

Tôi bật cười, chụp vài tấm ảnh tự sướng rồi đi ra thanh toán.

“Thi xong nhớ ghé chỗ anh nhậu bữa là được!” Chủ tiệm cười, xua tay từ chối tiền.

Tôi cũng chẳng khách sáo, gật đầu hứa hẹn rồi rời đi.

Trở lại với con Z1000 yêu quý , chiến mã mà tôi đã ao ước từ lâu, cuối cùng cũng được ông nội duyệt chi vào tháng trước.

Tôi vẫn còn nhớ cái cảm giác khi cầm vali tiền mặt đi mua xe, trông cũng ngầu ra phết!

Cảm nhận làn gió mát rượi lướt qua, tôi tăng tốc hướng về trường như bao ngày khác. Mọi thứ vẫn bình thường, cho đến khi tôi đến gần một khúc cua…

Phía trước, một chiếc bán tải chạy ngược chiều đang tiến tới.

Tôi theo phản xạ giảm tốc độ, ánh mắt liếc sơ qua chiếc xe đối diện. Nó vẫn di chuyển khá chậm trong làn đường của mình, không có gì bất thường cả. Nhưng khi khoảng cách giữa chúng tôi chỉ còn 10 mét, thì đột nhiên...

Chiếc bán tải rú ga, đánh lái gấp, lao thẳng về phía tôi!

Mọi thứ diễn ra quá nhanh. Tôi chỉ kịp đánh lái cảm giác cả người khẽ rướn về phía trước, nhưng đã quá muộn. Tôi liền nhoài người ôm lấy thân xe và...

Rầm!

Cú va chạm kinh hoàng khiến tôi bật tung khỏi xe. Cả cơ thể tôi xoay cuồng giữa không trung trước khi đập mạnh xuống mặt đường.

Dường như tôi nhìn thấy gã tài xế trên xe bán tải bước xuống nhìn tôi cười nửa miệng. Một cơn đau nhức nhối lan khắp toàn thân, đầu óc tôi choáng váng, hình ảnh trước mắt mờ dần.

Những tiếng la hét, tiếng còi xe inh ỏi vang vọng đâu đây… nhưng dần dần, tất cả chìm vào một màn đen vô tận.

Trần nhà trắng, tường trắng, ga giường trắng, tất cả đều mang một màu vô cảm . Cảm giác nặng trịch ở tay khiến tôi liếc xuống tay kim tiêm, dây truyền chằng chịt.

Một âm thanh vang lên bên ngoài, giọng ai đó gọi y tá.

Cửa phòng bật mở, ông nội và chú Chiến bước vào.

Chú Chiến trong bộ cảnh phục nghiêm trang, trông căng thẳng như muốn hỏi gì đó. Nhưng khi nhìn thấy ông nội đứng im, ánh mắt sâu thẳm không lộ cảm xúc, chú cũng đành nén lại.

Ông nội đi đến bên giường, giọng trầm thấp:

" Con thấy trong người sao rồi?”

Tôi nuốt khan, cố gắng cử động một chút nhưng từng thớ cơ như bị ai xé rách. Cảm giác đau âm ỉ ở bàn chân nhắc tôi nhớ lại cú va chạm kinh hoàng. Nhưng ngoài những vết thương đó, tôi vẫn còn tỉnh táo, vẫn còn nguyên vẹn.

" Dạ , Con ổn "

Rồi tôi chợt nhớ đến bà nội, giọng hơi gấp gáp:

" Bà có biết chuyện này chưa? Bà mà lo quá lại đổ bệnh thì chết!”

Ông nội lắc đầu, ánh mắt có phần dịu lại:

"Không sao, bà con vẫn ổn. Cứ nghỉ ngơi đi.”

Lúc đó, bác sĩ bước vào, kiểm tra lại mọi thứ. Phúc lớn mạng lớn, tôi thoát chết trong gang tấc. Chỉ có điều… mấy ngón chân của tôi đã bị đứt lìa.

Tôi nhìn xuống, cảm giác đau nhói lập tức ập đến. Nhưng bác sĩ trấn an:

"Tuổi này phục hồi nhanh lắm, đã nối lại rồi. Quan trọng là đầu và cột sống của cậu không sao, thế là quá may mắn rồi.”

Tôi gật đầu, cố nén những suy nghĩ rối bời.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com