Đêm đã dần khuya, bóng tối như một tấm lụa mỏng phủ lên những mái ngói xa xa của Thiên Thượng Nhân Gian. Những khu vui chơi tráng lệ vẫn rộn ràng trong ánh đèn lung linh, các vị khách hãy còn đang tận hưởng sự xa hoa của chốn hoan lạc hoàn mỹ.
Như thường lệ khi ánh trăng soi bóng xuống mặt nước sông La , Khu vườn phía Nam sẽ mở cửa đón những vị thượng khách. Nơi đây những căn nhà trúc ẩn hiện sau làn sương mỏng, những vị khách quý sẽ có một đêm chẳng thể nào quên , nơi họ say trong rượu quý, lạc trong ánh mắt hồng nhan tựa tiên nữ giáng trần.
Nhưng đêm nay khác biệt.
Mệnh lệnh từ chủ nhân thực sự của Thiên Thượng Nhân Gian đã ban ra. Tất cả thuộc hạ lập tức tản đi, canh gác nghiêm ngặt, không một ai được phép đặt chân vào khu vực này.
Năm xưa khi Thiên Thượng Nhân Gian được xây dựng lên với quy mô đáng kinh ngạc kéo theo vô số lời đồn đoán.
Người ta nói rằng kẻ đứng sau chốn phồn hoa này hẳn là một ông trùm lão luyện trong hắc đạo . Có kẻ lại thì thầm rằng y chính là sân sau của vị quan to nào phía trên cao .
Nhưng dù lời đồn có lan xa đến đâu, không ai thực sự biết được chủ nhân thực sự của đế chế này là ai , họ chỉ biết tới kẻ được gọi là Quỷ Lão Tam đứng ra điều hành đế chế này mà thôi.
Đêm nay dưới ánh trăng bàng bạc, một nữ nhân tuyệt sắc lặng lẽ đứng đó. Nàng trẻ trung, dung nhan tinh mỹ, gương mặt lạnh lùng như băng tuyết. Phía sau nàng, Nguyệt Tùng vị nữ quân sư tài trí của Thiên Thượng Nhân Gia đang cúi đầu chờ lệnh.
Vị chủ nhân thực sự của đế chế hoan lạc này, ánh mắt thoáng tia sắc lạnh :
“Tản ra. Không kẻ lạ nào được phép bước vào.
Những gã đàn ông có ngoại hình bặm trợn thường ngày chúng có là tay anh chị hống hách trước mặt kẻ khác , ngay lúc này không ai dám trái lời. Bởi lẽ trước mặt chúng là kẻ đứng đầu gia tộc Trần Gia .
" Cô chủ Bạch , thuộc hạ đến muộn "
Giữa màn đêm tĩnh mịch, một bóng người tất tả chạy đến, cúi đầu cung kính sau lưng nàng .

Lão già đã ngoài sáu mươi, thân hình nhỏ thó, mái tóc thắt bím lưa thưa điểm bạc, ánh mắt tinh ranh như một con cáo già lọc lõi. Hắn xuất thân là một gã người Hoa chính gốc từng tham gia Thiên Địa Hội , sau đó gia nhập Trần Gia trở thành trưởng lão đứng hàng thứ 3 trong gia tộc .
Năm đó sau khi Trần Gia bị quân triều đình tiêu diệt , hắn cùng đám tàn dư ủng hộ thiếu phu nhân Bạch Lan lên vị trí Gia chủ trước khi quyết định lùi về miền Trung lánh nạn.
Trong mắt hắn Bạch Lan chỉ là con nhãi ranh được hắn dựng lên để có thể cân bằng các thế lực còn sót lại của Trần Gia.
Thế nhưng ánh mắt Bạch Lan lúc này lại khiến hắn chột dạ. Sắc lạnh. Sâu không thấy đáy.
Bạch Lan ánh mắt sắc bén nhìn thẳng Quỷ Lão Tam . Đừng tưởng nàng không biết những vụ làm ăn chia chác của Quỷ Lão Tam và đám quan chức như Lão Hiệp âm thầm thực hiện sau lưng nàng .
Chỉ là những việc đó không ảnh hưởng tới đại cục nên nàng cũng lười quản.
Nhưng ngày hôm nay là kẻ nào cho lão Hiệp lá gan có thể bỏ thuốc để hại đời Tiểu Mai ?
Quỷ Lão Tam ngước lên, bắt gặp ánh nhìn của nàng. Trong lòng chấn động, nhưng chỉ trong chớp mắt, hắn đã kịp xoay chuyển, lập tức lên tiếng, giọng điệu đầy tức giận:
“Kẻ trong phòng là ai? Dám nhân cơ hội lợi dụng tứ đại hoa đán của ta. Để lão vào lôi hắn ra băm cho cá”
“Lão Hiệp bỏ thuốc tính dở trò. Kẻ bên trong chạy tới cứu thoát Mai khỏi tay lão già mới xảy ra chuyện này” Bạch Lan hơi khẩn trương lên tiếng.
Quỷ Lão Tam nhìn nàng ánh nhìn khó hiểu. Lão từng nghe vài tin đồn xuất phát từ khu trường học nơi con hồ ly Bạch Lan này đang ẩn nấp dưới lớp vỏ bọc cô chủ Căn tin . Trong đầu lão dường như nắm bắt được điều gì đó liền lên tiếng thăm dò:
“Dù nguyên nhân gì việc cũng đã xảy ra rồi cứ chiếu theo luật”
Cảm nhận được mình hơi thất thố Bạch Lan trở về vẻ lạnh lùng vốn có:
“Ngươi biết kẻ bên trong là ai chăng? Hắn là độc đinh của lão tư lệnh”
Khoảnh khắc đó, cả không gian như chùng xuống. Sát khí lặng lẽ len lỏi. Quỷ Lão Tam nheo mắt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười nguy hiểm:
“Đặng Gia Tam Thiếu?”
“Tốt. Haha. Rất tốt.”
Hắn bật cười, giọng cười khô khốc như ác quỷ khóc đêm. Lão thầm nghĩ " Thật đúng là oan gia ngõ hẹp… Lần trước bọn nhóc Dark Knight đánh sập Văn Dê, làm hỏng đường dây dắt gái của lão , dù rất tức giận nhưng lão không giám công khai đứng ra trả thù . Bởi nếu làm thế cả thiên hạ sẽ biết chính bản thân lão là kẻ đứng sau đường dây dắt gái mà Băng Văn Dê chỉ là con dê tế thần .
Quỹ Lão Tam tiến sát lại gần Bạch Lan nhỏ giọng.
“Cưỡng hiếp gái chưa đủ 16 tuổi tội này không dễ dấu diếm. Chúng ta nhân cơ hội này…”
Lão Tam đưa tay lên làm động tác nắm lại.
“Chẳng phải lão tư lệnh từ này phe ta hay sao”
Bạch Lan trong lòng chợt run lên. Khá lắm không hổ là Quỹ Tam Gia .Khuôn mặt tươi cười còn ra tay độc địa hơn ác quỷ.
“Ngươi quá xem thường sức ảnh hưởng của Lão Tư Lệnh . Việc này người lui ra không cần quản”
Giọng nàng lạnh lùng, không để lại bất cứ kẽ hở nào cho Quỷ Lão Tam. Lão già nhíu mày, nhưng cũng không phản đối, chỉ lặng lẽ rút lui, đôi mắt cáo già ẩn chứa những suy tính sâu xa.
Thời gian lặng lẽ trôi , những âm thanh ngại ngùng cất lên từ căn nhà trúc nhỏ , tiếng thở gấp của Tiểu Mai cô em gái mà Bạch Lan đã nhận nuôi từ năm 6 tuổi vang lên trong đêm vắng .
Nàng vẫn còn nhớ ánh mắt sáng như pha lê của con bé ngày đó . Trời mưa như trút nước, cả khu phố chìm trong bóng tối lạnh lẽo.
Bạch Lan khi đó vừa tròn 20 bước đầu tiếp nhận thế lực Trần Gia , trong một lần vô tình bắt gặp một bé gái co ro dưới mái hiên cũ kỹ. Bé con chỉ khoác trên mình một chiếc áo rách tả tơi, đôi mắt to tròn làn da tái nhợt vì lạnh.
Một cảm giác kỳ diệu thôi thúc nàng , Bạch Lan bước đến, quỳ xuống ngang tầm mắt đứa trẻ.
“Tên em là gì?”
Bé gái im lặng, chỉ khẽ siết chặt vạt áo bẩn thỉu.
Bạch Lan rút chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau đi vệt bùn trên khuôn mặt nhỏ nhắn.
“Đi với chị, từ giờ em không cần sợ nữa.”
Bé gái ngẩng lên nhìn nàng, ánh mắt đầy cảnh giác xen lẫn mong chờ. Rồi như thể không thể chống lại hơi ấm ấy, bé gật đầu thật khẽ.
Từ đêm đó, Tiểu Mai trở thành người của Bạch Lan, lớn lên dưới sự che chở nuôi dạy của nàng.
Nghĩ tới chuyện cũ sắc mặt Bạch Lan càng lúc càng lạnh, bàn tay khẽ siết lại trong tay áo. Một cơn giận dữ ngấm ngầm bùng cháy .
Đợi đến khi không gian trong căn nhà gỗ yên tĩnh trở lại, Bạch Lan mới đứng dậy, sải bước về phía trước.
Cánh cửa gỗ nhẹ nhàng mở ra.
Tôi bước ra dưới ánh đèn vàng leo lắt, trong tầm mắt hiện lên một bóng dáng yêu kiều nhưng lạnh lẽo tựa băng sương.
Nàng khoác trên người bộ sườn xám ôm sát, đường xẻ tà tinh tế lộ ra đôi chân dài đầy mê hoặc, mái tóc dài buông hờ, đôi mắt nâu trầm tĩnh nhìn tôi không chớp. Hai tay nàng khẽ ôm trước ngực, dáng đứng nhẹ nhàng nhưng lại mang theo một áp lực vô hình.
Phía sau nàng, Quỷ Tam Gia chủ nhân Thiên Thượng Nhân Gian cùng Nguyệt Tùng lặng lẽ đứng đó.
Tôi và Bạch Lan bốn mắt nhìn nhau, ánh nhìn của nàng thâm sâu khó đoán. Khoảnh khắc ấy, đầu óc tôi trống rỗng, quên mất cả việc thắc mắc vì sao nàng lại xuất hiện nơi đây.
Đúng lúc tôi còn đang chưa biết mở lời thế nào, từ phía sau, Tiểu Mai với bộ y phục cổ trang xộc xệch vội quỳ xuống, giọng run rẩy:
“Tất cả lỗi lầm đều do em… Em bất cẩn bị lão Hiệp bỏ thuốc, chuyện này không liên quan gì đến cậu Gia.”
Nàng cúi đầu, thân hình run lên, hai tay siết chặt tà áo.
Trong đôi mắt Tiểu Mai ánh lên sự hoảng sợ.Mất đi trinh tiết nàng không biết phải đối diện với chủ nhân của mình như thế nào.
Nàng liếc nhìn tôi, trong ánh mắt ấy không giấu nổi sự sợ hãi lẫn lo lắng. Trong khoảnh khắc này, Tiểu Mai chợt nghĩ về tình cảnh của chính mình. Nếu lão Hiệp thực sự thành công, có lẽ giờ đây nàng chỉ còn cách trầm mình xuống dòng sông La ngoài kia. Được trao lần đầu cho người đàn ông mình cảm mến, dù trong tình cảnh bất đắc dĩ, có lẽ vẫn là một kết cục tốt hơn.
Điều trước mắt khiến nàng hoảng sợ bị chủ nhân của mình bắt gặp trong hoàn cảnh này . Nàng thừa hiểu sự tàn ác của Quỷ Lão Tam , từng có gã thiếu gia trong cơn say đã có ý định cưỡng hiếp nhân viên quán bị đánh thừa sống thiếu chết bất kể lúc đó ý định còn chưa thực hiện.
Lần đó gia đình kẻ kia phải chuộc mất một khoản cực lớn để không phải thấy xác con trai cưng của mình trôi nổi trên sông La .
Động tới một nữ nhân bình thường nơi Thiên Thượng Nhân Gian đã nghiêm trọng tới mức đó .
Số phận của kẻ lấy đi trinh trắng của 1 trong tứ đại hoa đán chiêu bài của chốn Thiên Thượng này sẽ còn tới mức nào.
Nàng thừa hiểu cái màng mỏng đó của nàng trong mắt giới chủ có thể đổi được nhiều lợi ích khác .
Sự lo lắng lộ rõ trong mắt Tiểu Mai, nàng run run quỳ gối chờ đợi phán quyết.
Nhìn thấy Tiểu Mai quỳ gối ngay trước mắt , trái tim tôi như có ai bóp nghẹt.
Không chút do dự, tôi bước lên chắn trước nàng, một tay đỡ lấy bờ vai mảnh khảnh:
“Mai, em đứng lên. Nếu có vấn đề gì, anh chịu hết.”
Nhưng nàng giật mạnh tay tôi, nước mắt rơi lã chã, đôi mắt đỏ hoe khẽ lắc đầu.
Tôi siết chặt nắm đấm, điên cuồng khi chứng kiến người con gái vừa trao thân cho mình phải quỳ gối chịu nhục thế này. Cơn giận dữ bùng cháy trong lồng ngực tôi nhìn thẳng vào Quỷ Lão Tam . Trong mắt tôi lúc này gã chủ nhân của Thiên Thượng Nhân Gian, kẻ đang đứng đó với vẻ mặt lạnh lùng, hờ hững kia là đối tượng tôi cần phải xử lý để tránh ảnh hưởng tới Tiểu Mai .
Nhìn Lão Quỷ hững hờ như thể số phận một nữ nhân chẳng đáng để lão bận tâm.
Máu nóng trong người tôi sôi sục, chỉ chực phát tác.
Ngay lúc này, một giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lẽo vang lên.
" Em đứng lên đi. Lão Hiệp đã khai hết rồi. Cảm ơn cậu Gia đã tới đúng lúc bảo vệ được người của Lan Trắng”
Giọng Bạch Lan vang lên, nàng nhấn nhá 2 từ “Lan Trắng”.
“Dạ, em cảm ơn cô chủ! Mai cảm ơn cô chủ”
Nàng Mai liên tục dập đầu.
Lão chủ quán vẻ không hài lòng định nói gì đó thì Bạch Lan cắt ngang:
“Mai! Em cảm ơn cậu Gia rồi lui xuống nghỉ ngơi đi. Hôm nay em mệt rồi”
Tiểu Mai như trút được gánh nặng trong lòng , đôi mắt hướng về phía tôi rồi bước nhanh đi. Nàng không hiểu vì sao cô chủ lần này lại bỏ qua dễ dàng vậy nhưng nàng biết một điều nếu đã chính miệng nói thế chắc chắn chàng trai của nàng sẽ không sao.
Tôi đứng ngơ ngác như trời trồng ” Bạch Lan ” ” Lan Trắng ” ” Hoa Lan Trắng ” sao mình ngu thế nhỉ. Những địa điểm anh em Dark Knight thường xuyên lui tới xung quanh khu vực đều có ký hiệu hoa lan trắng, cái tên cũng rõ ràng vậy sao mình chưa từng nghĩ ra.
Nhớ tới Ngũ Gia lão chủ quán có vết sẹo lớn bên mắt trái , lại cực khéo đưa đẩy của tụ điểm Lan Trắng sát cổng trường. Từ đầu tôi đã biết lão ta không hề đơn giản. Tôi chợt nhớ có lần Ngũ Gia từng nói với tôi lão chỉ là kẻ đứng ra quản lý thay , chủ quán là người mình thân quen , lúc đấy cứ nghĩ lão đùa nên cũng chẳng để tâm.
Những tưởng mọi chuyện đêm nay kết thúc tại đây thế nhưng ngay lúc này dường như có kẻ không hài lòng .
“Tứ Đại Hoa Đán bị người khác làm nhục không phải vấn đề nhỏ. Cần phải có người đứng ra chịu trách nhiệm.” - Quỷ Lão Tam lạnh lùng lên tiếng .
Không khí trong căn phòng đột nhiên đông cứng lại, nặng nề đến ngạt thở.
Tôi nhìn chằm chằm lão già, cơn giận vẫn cuộn trào trong lòng.
Lão già tóc thắt bím bạc trắng đứng đó, khuôn mặt vô cảm như tượng đá, đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm đêm đông. Hơi thở lão đều đều, không gợn chút cảm xúc, lão ta dường như chẳng thèm để tâm tới ánh mắt có thể giết người của tôi .
Quỷ Lão Tam bước tới gần hắn không muốn buông tha cơ hội này dễ dàng , lão già chưa kịp nói thêm điều gì Bạch Lan đã nhíu mày nhìn hắn :
“Mới vài năm mà chú 3 đã quên luôn ai là người có quyền quyết định ở đây hay sao”
Dáng vẻ Bạch Lan lúc này khác hẳn thường ngày, giọng rét lạnh khí chất nàng ta dường như cũng thay đổi theo.
“Dạ không dám” Lão già nét mặt thay đổi hậm hực đi về phía xa.