Nắng tháng Ba nhuộm vàng nỗi nhớ, phượng hồng rực rỡ như một mảnh trời rơi xuống sân trường. Sắc đỏ thắm ấy báo hiệu một năm học dần khép lại, chỉ còn ít lâu nữa, mùa chia tay lại đến.
Lũ học trò khối 10, sau những ngày đầu bỡ ngỡ ở mái trường Trần Phú, giờ đã thân thuộc với từng hành lang, từng góc lớp. Chúng hào hứng kể nhau nghe về những dự định cho ba tháng hè rực rỡ phía trước. Đứa khoe được ba mẹ thưởng cho một chuyến du lịch, đứa hí hửng vì sắp có chiếc xe mới. Trong đôi mắt chúng, niềm vui ánh lên rạng rỡ như nắng sớm.
Nhưng không khí rộn ràng ấy lại chẳng chạm tới lớp 10A1 – tập thể xuất sắc nhất khối 10.
Buổi sinh hoạt lớp cuối tuần diễn ra trong sự lặng lẽ khác thường. Lâm Anh, cô giáo chủ nhiệm, đứng trên bục giảng với đôi mắt hoe đỏ. Giọng cô khẽ run:
“Như các em đã biết… Xuân, bí thư lớp mình, đã gặp tai nạn tối qua. Em ấy… đã mãi mãi gác lại những ước mơ còn dang dở ở tuổi đẹp nhất.”
Lâm Anh nghẹn lời. Bên dưới, tiếng nấc vang lên từng đợt. Gia Linh cắn chặt môi, lòng quặn thắt. Mới hôm nào thôi, Xuân còn ngồi bên cạnh nàng, say sưa kể về những hoài bão. Vậy mà giờ đây… cô bạn ấy đã đi xa, chẳng thể quay về. Chỉ vài ngày trước, khi Gia Linh đến thăm, Xuân vẫn còn háo hức hỏi han về các chị em trong Hỏa Phượng. Ai ngờ… Sau tất cả Xuân vẫn không thể vượt qua được cú sốc tâm lý sau khi bị đám cầm thú xâm hại .
Giờ ra chơi, trong khi sân trường vẫn rộn ràng tiếng nói cười, một cuộc gặp gỡ bí mật diễn ra trong góc khuất. Phượng Ớt và năm nữ chiến tướng của nàng. Không ai nói gì nhiều, nhưng ánh mắt họ đã chất chứa quá nhiều điều không thể cất thành lời.
Mưa lặng lẽ rơi. Những hạt mưa bé nhỏ rơi xuống bờ vai những người đưa tiễn, trượt dài theo vạt áo, lẫn vào nước mắt. Cỏ non trên mộ phần bị giẫm nát, nằm rạp xuống như nỗi đau bị chôn vùi.
Nấm mộ của Xuân nằm đơn côi giữa nghĩa trang phía Tây , nơi dành cho những người lao động nghèo. Ở đây, không có những bia mộ hoa lệ, không có lư hương nghi ngút khói. Chỉ là những ụ đất thấp lè tè, những vòng hoa tàn úa theo thời gian. Người sống còn lo từng bữa ăn, nào có thể xa hoa với người đã khuất?
Mặt trời dần lặn về phía Tây, trải xuống nghĩa trang một màu vàng úa lạnh lẽo. Gió thổi qua những gốc rạ xác xơ, cuốn theo hơi đất ẩm ngai ngái. Xa xa, nấm mộ mới đắp của Xuân hiện lên trơ trọi, màu đất còn đỏ tươi như một vết thương chưa kịp lành.
Phượng Ớt đứng lặng giữa khoảng không hoang vắng, tà áo khẽ lay động theo từng đợt gió. Ánh chiều tà hắt lên gương mặt nàng, làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm đầy suy tư. Nàng không khóc, cũng chẳng nói gì, chỉ đứng đó thật lâu, như thể muốn khắc ghi hình bóng người đã khuất vào tận đáy lòng.
Phía chân trời, mặt trời dần lặn, kéo theo bóng tối lặng lẽ tràn về. Và trong khoảnh khắc ấy, giữa đồng hoang, nàng thầm đưa ra quyết định.
16h45 PM – Ngã ba Lan Trắng
Địa điểm được chọn diễn ra trận chiến nằm giữa ranh giới của Dark Knight và địa bàn của Băng Văn Dê .
Nơi đây vốn là một khu đất hoang rộng lớn, nằm nép mình sau những dãy nhà xưởng cũ kỹ, cách xa khu dân cư đông đúc. Một con đường nhựa trải dài cắt ngang qua vùng đất này, hai bên là những bãi đất trống lốm đốm cỏ dại mọc cao đến tận đầu gối. Xa xa, vài chiếc container cũ xếp chồng lên nhau, những bức tường gạch loang lổ đầy rêu đổ nát .
Buổi chiều tà phủ xuống một lớp ánh sáng mờ ảo, nhuộm bầu trời một màu cam đỏ rực rỡ nhưng lạnh lẽo. Gió lùa qua những tán cây khô cằn, tạo nên những âm thanh xào xạc như tiếng bước chân vô hình đang theo dõi từ xa.
Một đám đông lớn cả trăm người tụ tập bên đường, thu hút ánh mắt của tất cả những ai đi ngang qua. Hàng loạt xe hơi, xe máy dựng la liệt, khiến người đi đường phải giảm tốc độ, nín thở dõi theo. Không ai dám lại gần, nhưng ai cũng hiếu kỳ ngoái theo .
Bầu trời chiều dần sẫm lại, nhuốm một màu cam cháy loang lổ, phản chiếu trên những thân xe bóng loáng đậu ngổn ngang khắp khu đất hoang. Những chiếc xe thể thao với lớp sơn đắt tiền lấp lánh dưới ánh hoàng hôn, dàn mô tô phân khối lớn dựng thành hàng dài như bầy thú dữ chờ chực lao vào cuộc săn mồi. Xen giữa đó là những chiếc xe 16 chỗ, cửa mở toang, để lộ từng chồng vũ khí lạnh xếp ngay ngắn .
Hơn 100 thành viên Dark Knight tụ tập thành từng nhóm, đứng rải rác khắp bãi đất trống. Những tiếng cười cợt, những câu đùa hưng phấn vang lên, nhưng trong đáy mắt ai cũng ánh lên sự chờ đợi một trận chiến sắp bắt đầu.
Ở trung tâm, Dũng Khùng đứng lặng đôi tay vắt trước ngực, từng thớ cơ bắp cuồn cuộn lộ rõ dưới lớp áo bó sát. Hắn không nói gì, ánh mắt sắc lạnh đảo một vòng khắp chiến trường sắp diễn ra. Gương mặt hắn không biểu lộ cảm xúc, nhưng đôi môi khẽ nhếch lên một nụ cười đầy ẩn ý.
Trận đụng độ đầu tiên giữa Dark Knight và một thế lực có tiếng tăm trong giới giang hồ.
Dũng Khùng muốn trận chiến này phải thật đẹp mắt. Hắn huy động gần như toàn bộ lực lượng của Dark Knight. Các đường chủ Chiến Đường – Tài Đường – Hình Đường – Khách Đường đứng vây quanh hắn, tạo thành một vòng tròn vững chắc. Hơn một trăm thành viên, xếp thành một đội hình hùng hậu.
Toàn Phòng phó Đường chủ Chiến Đường , kẻ được mệnh danh là chiến thần ngoại giao của Dark Knight lên tiếng :
“Haha, đánh thật đẹp nhé anh em. Tao điều tra kỹ rồi, Băng Văn Dê có kéo sạch tới cũng chỉ có năm chục thằng hết cỡ . "
“Anh em mình nhổ một bãi nước bọt cũng đủ trôi tụi nó rồi.” Một tên đàn em phụ hoạ gã .
Dũng Khùng đứng đó, khoác lên người chiếc áo bó sát, phô bày cơ bắp cuồn cuộn. Hắn khoanh tay trước ngực, khóe miệng khẽ nhếch lên.
Hào hứng.
Phấn khích.
Chưa bao giờ hắn cảm thấy vinh quang gần đến thế.
Trong đầu hắn, viễn cảnh Dark Knight nghiền nát Băng Văn Dê trong nháy mắt hiện lên rõ ràng như một thước phim sẵn có. Khi chiến thắng này vang xa, danh tiếng Dark Knight sẽ lan rộng. Lúc đó ông già hắn sẽ nhìn hắn với ánh mắt khác .
Tôi nhìn quanh từng anh em thân thiết , ánh mặt tôi thu hút bởi gã đường chủ của Hình Đường . Chính Nghĩa hắn là hậu duệ của một gia tộc hắc đạo khét tiếng Long Đức . Bằng cách nào đó cha hắn còn leo cao trong chính quyền . Gia đình gã có nhiều điểm tương đồng với Dũng Thiếu Gia , hắc bạch lưỡng đạo đều có người của lão . Có lẽ bởi vậy hắn ta có cách nhìn nhận sự việc khác hẳn đám phú nhị đại khác .
Ngay lúc này Chính Nghĩa đứng giữa bãi đất trống, ánh mắt sắc bén lướt qua từng khuôn mặt trong đám đông Dark Knight. Gã không cười, cũng chẳng tỏ vẻ háo hức như những kẻ xung quanh. Nhìn biểu hiện của hắn có lẽ hắn có cách nhìn nhận trận chiến này không lạc quan như tất cả anh em ở đây .
Băng Văn Dê có thể quân số ít hơn, nhưng đó là những kẻ đã quen với mùi máu và sự tàn nhẫn của giang hồ. Còn Dark Knight? Đúng, đây là một tập hợp có quy củ, có tổ chức, nhưng thực chất lại không đồng nhất. Những bang quy đề ra chỉ là mớ lý thuyết suông nếu không có những trận chiến thế này . Những phút giây kề cận sinh tử đó là lúc nhận ra được nhiều điều .
Có lẽ Chính Đường Chủ hắn nhận ra được điểm yếu chí mạng của chúng tôi . Dark Knight hiện tại giống một liên minh chứ không phải một băng đảng thuần nhất. Đằng sau mỗi Đường chủ là một thế lực khác nhau, ân oán đan xen, mỗi kẻ đều có tư lợi riêng. Nếu Dũng Khùng không đủ bản lĩnh đè đầu cưỡi cổ toàn bộ bọn chúng, thì một ngày nào đó chẳng cần kẻ thù Dark Knight sẽ tự hủy từ bên trong.
Trận chiến này thực lực mạnh nhất thuộc 2 đường . Chiến Đường là tinh nhuệ nhất, được chính tay Dũng Khùng huấn luyện. Và Hình Đường của hắn vốn xuất thân từ những gia đình có gốc gác trong Hắc Đạo Long Đức chẳng anh em nào không giỏi đánh đấm .
Tuy thế nếu quả thực trận chiến đổi chiều thì Nghĩa Đường Chủ đây cũng chẳng việc gì đánh hết mình . Hắn ta cùng huynh đệ Hình Đường toàn con em từ Hắc Đạo Long Đức chưa ở sau lưng đâm một đao là đã may mắn lắm rồi .
Dường như gã đang cân nhắc thiệt hơn .Chính Nghĩa khẽ nhíu mày, ánh mắt trầm ngâm. Dường như thiếu đi ai đó ,