Hạ Cánh Nơi Em

Chương 30: Ngoại truyện 1 - Tết 2025 Xuân thăm trường cũ hội ngộ cố nhân tình.



Mười lăm năm trôi qua như một cái chớp mắt dài. Mùa xuân năm ấy, hắn trở lại Trường cũ nơi chôn giấu những mảnh ký ức thanh xuân vỡ vụn.

Ngôi trường lặng lẽ soi bóng xuống dòng sông xanh nhạt nhòa sương sớm, vẫn đứng đó, như một nhân chứng trầm mặc của bao thế hệ học trò .

Trời se lạnh mưa xuân mỏng mảnh rắc nhẹ lên vai áo, những giọt nước nhỏ nhoi ấy lại như đủ sức khuấy động cả một góc ký ức đã ngủ quên trong lòng người. Chiếc xe dừng trước cổng trường. Đặng Gia bước xuống, ánh mắt vô thức tìm kiếm một hình bóng quen thuộc giữa dòng người đông đúc.

Cô đứng đó nơi cổng trường , làm sống lại bức tranh hồi ức của hắn.

Vẫn dáng người ấy, vẫn ánh mắt ấy, chỉ là thời gian đã tinh tế vẽ lên những nét trầm lắng trên gương mặt từng khiến bao trái tim xao xuyến. Hoa khôi ngày nào giờ đã là một người mẹ đơn thân, nhưng dường như năm tháng chỉ điểm thêm chút u buồn dịu nhẹ lên nét đẹp ấy chứ chẳng thể nào làm phai mờ.

Cả hai chào nhau bằng một nụ cười che giấu những điều chẳng thể nói thành lời. Hắn bước xuống lịch lãm mời cô bước vào, cả hai cùng nhau lặng lẽ rời khỏi khoảnh khắc hiện tại, trở về vùng ký ức cũ.

Buổi lễ diễn ra trong không khí trang trọng. Dưới danh nghĩa lớp cũ, họ trao tặng cho trường một công trình cùng một khoản tiền mặt.

Sau khi chụp tấm ảnh kỷ niệm trước tấm biển lớn cổng trường, họ rời đám đông, sải bước về phía dãy lớp học cũ. Lớp 12A2 vẫn nằm ở cuối hành lang bên phải tầng một, nhưng cánh cửa và những ô cửa sổ đã được thay mới. Bức tường được sơn lại, ánh sáng rót vào trong lớp học khiến không gian trở nên sáng sủa hơn. Thế nhưng, dù có mới mẻ bao nhiêu, nơi này vẫn là chiếc hộp đựng đầy những mảnh ký ức của một thời tuổi trẻ.

Mỹ Linh bước vào trước, Đặng Gia lặng lẽ đi sau. Hắn nhìn bóng lưng cô , dáng người từng là cả bầu trời tuổi trẻ của anh. Bước chân của cô nhẹ nhàng như chạm vào ký ức, như thể chỉ cần quay lại thôi, mọi thứ sẽ trở về đúng chỗ của nó, cả những lời chưa từng kịp nói.

Đặng Gia dừng lại ở ngưỡng cửa, ánh mắt như dán chặt vào dáng người ấy. Một cảm giác nghẹn ngào dâng lên, thứ cảm giác mà anh tưởng chừng đã bỏ quên ở góc nào đó trong 15 năm vội  vã, nhưng hóa ra vẫn ở đâu đó chỉ là giấu rất sâu ở trong ngăn nhỏ của trái tim .

Giọng anh trầm và khẽ, vang lên trong không gian tĩnh lặng:

" Linh... Nếu cả hai cùng quay lại ngày ấy, cậu có điều gì muốn làm lại không?"

Mỹ Linh dừng bước. Cô chậm rãi quay đầu lại, đôi mắt chạm vào ánh nhìn của gã trai trước mặt . Đôi mắt từng khiến tim nàng có chút xao xuyến xen lẫn nuối tiếc .

Giữa lớp học cũ, ánh sáng nhạt nhòa đổ nghiêng qua ô cửa sổ, tô lên gương mặt cô một nét buồn mơ hồ, không rõ là nỗi buồn của hiện tại hay dội về từ những năm tháng cũ.

Cô mỉm cười, nụ cười mỏng manh như cánh hoa đào trong gió xuân lướt qua, vừa dịu dàng vừa mong manh đến nao lòng. Ánh mắt ấy, nụ cười ấy tựa như làn sương mỏng phủ lên những điều không thể chạm tới.

" Có lẽ " Cô khẽ đáp, giọng nói mềm mại như tiếng gió thì thầm qua tán cây .

Đó là câu trả lời giản đơn, nhưng chất chứa trong đó cả một bầu trời nuối tiếc. Không cần nói rõ, cả hai đều hiểu những điều chưa từng được thổ lộ kia, những ánh mắt lén lút dõi theo, những lần chạm tay vội vã, tất cả đều là những mảnh ghép vụn vỡ của mối tình đầu dở dang nhưng đẹp đẽ nhất đời người.

Họ im lặng để tiếng mưa xuân ngoài hiên khe khẽ rơi lấp đầy khoảng trống giữa hai nhịp tim. Căn phòng ấy từng chứng kiến những lần họ cười, những lần họ giận hờn vu vơ, và cả những lần im lặng lướt qua nhau như hai đường thẳng song song chẳng bao giờ chạm tới.

Giờ đây đứng giữa nơi từng lưu giữ bao kỷ niệm, họ hiểu rằng có những thứ không cần phải hoàn hảo mới đẹp. Mối tình đầu, dù dang dở, vẫn luôn là mảnh ký ức tinh khôi nhất  không vì nó chưa kịp trọn vẹn mà kém đi phần ý nghĩa.

Chiều hôm ấy, họ rời trường trong im lặng. Không ai nói thêm điều gì, nhưng lòng cả hai đều biết rõ: có những điều không cần lời, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười là đủ để lưu giữ mãi mãi trong trái tim.

Mùa xuân trôi qua, nhưng những hồi ức ấy thì chẳng bao giờ phai nhạt.

" Chúc tất cả chúng ta có một năm 2025 thật nhiều sức khoẻ và đại thắng nhé . Thật mong rằng tất cả những người yêu nhau sẽ mãi được ở cạnh nhau . Sẽ chẳng còn những điều tiếc nuối trong ngày gặp lại như bản thân tớ "


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com