Hạ Cánh Nơi Em

Chương 3: Chuyến dạo chơi trong rừng Thông cùng cô nàng Hồng Hoa .



Rồi mùa xuân nhanh tới, ở quê tôi những năm đó có phong tục cứ mỗi dịp xuân về mọi gia đình đều sẽ lên rừng chọn 1 cây thông đẹp nhất về trang trí với ý nghĩa cầu may mắn tài lộc.

Sáng 29 Tết, không khí xuân ngập tràn khắp ngôi làng nhỏ nằm yên bình bên dòng sông xanh lặng lờ trôi. Những tia nắng sớm vàng nhẹ trải dài trên những mái nhà lợp ngói cũ, làm ấm thêm bầu không khí se lạnh của những ngày cuối năm. Mùi khói bếp thoang thoảng hòa lẫn hương lá dong, lá chuối, phảng phất trong làn gió sớm, gợi lên cảm giác thân thuộc của Tết quê.

Dọc theo những con ngõ nhỏ, nhà nào cũng rộn ràng sửa soạn đón năm mới. Trước mỗi cổng nhà, cây nêu đã được dựng sừng sững, trên đỉnh treo một lá cờ đỏ bay phần phật trong gió, như một lời chào năm mới đầy trang trọng.

Đám trẻ con chúng tôi mỗi năm đều vây kín, háo hức chờ tới ngày này để tới nhà cụ đồ Tiên xem gói bánh chưng. Vốn dĩ bánh chưng chả hiếm lạ gì hầu như gia đình nào dịp này cũng sẽ gói bánh cúng tổ tiên . Thế nhưng cách gói bánh của cụ đồ Tiên khác lạ lắm cả già lẫn trẻ đều trầm trồ không thôi. Nhiều gia đình còn nhờ cậy cụ gói dùm vài cặp bánh và xem đó là món quà quý để trưng trên bàn thờ.

Tết năm nay tôi đã lớn hơn không còn bon chen cùng lũ trẻ bên sân nhà cụ đồ Tiên xem gói bánh nữa. Thế nhưng ngồi trên đây nhìn qua không khỏi nhớ tới vị Tết của những ngày trẻ dại đó. Mỗi độ tuổi chúng ta đều có cách cảm nhận về ngày Tết khác hẳn nhau dư vị đó mỗi đời người chỉ trải qua một lần trong đời.

Trong sân cụ đồ Tiên lúc này đám trẻ vây kín háo hức nhìn cụ đồ như một nghệ nhân. Khác với cách gói bánh thông thường cụ đồ Tiên sử dụng lá dừa cắt tỉa tỉ mỉ ghim lại bằng những mảnh tre nhỏ xíu dưới đôi tay kéo léo của cụ đồ tạo thành khuôn bao bọc bánh. Sau đó cụ sử dụng lá chuối làm lớp ngoài cùng của vỏ bánh. Những chiếc lá chuối này đã được hơ qua ngọn lửa nhỏ, dẻo dai và tỏa ra mùi thơm nhè nhẹ.

Cuối cùng lá dong xanh mướt được chọn lựa kỹ càng, cẩn thận xếp thành lớp ôm trọn lấy phần gạo nếp trắng tinh, đỗ xanh vàng óng và thịt lợn béo ngậy.

Đôi bàn tay gầy guộc nhưng khéo léo của cụ đồ Tiên thoăn thoắt cứ như một nghệ nhân gói ghém từng chiếc bánh, chỉ trong chốc lát một chiếc bánh chưng vuông vắn, xanh mướt đã hiện ra trước sự trầm trồ thích thú của đám trẻ con đứng vây quanh.

Cách đó không xa, một chàng trai trẻ lực lưỡng đang hì hục giã bánh. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng đôi tay rắn rỏi vẫn thoăn thoắt cầm chày nện đều vào cối đá. Bên trong cối, thứ bột đen sì, dẻo quánh như nhọ nồi tỏa ra hương thơm đặc trưng. Thứ bánh đặc biệt đó gọi là bánh Gai, màu đen của bánh được tạo ra từ cây gai dại mọc đầy bờ sông . Cả năm chẳng ai thèm ngó ngàng tới loại cây mọc dại đó, thế nhưng cứ giáp Tết lại trở thành một mỹ vị không thể thiếu trên mâm cúng tổ tiên.

Nhìn nụ cười hồn nhiên của đám trẻ, tôi cũng thấy lòng mình rộn ràng niềm vui. Không khí Tết như len lỏi vào từng ngóc ngách, làm mọi thứ trở nên ấm áp lạ thường.

Đang mải mê đắm chìm trong dòng suy nghĩ miên man, bỗng từ ngoài cổng vang lên một giọng nói trong trẻo:

“Gia ơi! Đi kiếm cành thông với tớ không?”

Tôi quay ra nhìn, chẳng ai xa lạ Hồng Hoa bông hoa rực rỡ của làng quê phía Nam đang đứng nép mình nơi cánh cổng nhà. Trong bộ quần áo đơn giản, vẻ đẹp của em vẫn không hề bị che lấp, nhất là đôi mắt biết cười, long lanh như chứa cả sắc xuân. Một làn gió nhẹ thoảng qua, làm mái tóc em khẽ lay động, càng tôn lên nét dịu dàng, tinh khôi của tuổi thơ ngây.

Làng tôi lứa đó trai gái đông vui lắm. Hồng Hoa với tôi cùng tuổi, em ấy cũng rất nổi tiếng trong vùng. Ngoại hình xinh xắn đôi mắt biết nói của nàng như lời mời gọi ngọt ngào không biết đã dụ dỗ biết bao chàng trai tuổi mới lớn sa vào lưới tình. Tôi cũng nghe vài tin đồn không tốt về nàng nhưng chẳng mấy quan tâm. Ở đời chẳng ai sống mà hài lòng tất thảy đôi khi xinh đẹp cũng là một cái tội.

Tôi và Hồng học chung lứa có những hôm trời đổ cơn mưa bất chợt. Hồng Hoa không mang áo mưa đành xin xe tôi về chung. Cả chặng đường về giữa đông người hai đứa mặc chung một cái áo mưa 2 thân thể dính sát vào nhau Hồng cũng chẳng ngại ngần né tránh. Lần này bỗng dưng em ấy rủ đi trong lòng tôi đã có cảm thấy điều gì đó thú vị sắp xảy ra.

Ở làng địa điểm nổi tiếng nhất phải nói tới cánh rừng thông, trên rừng thông có 1 con suối lớn. Cảnh sắc xinh đẹp vẫn thường thu hút đám đông dạo chơi ngắm cảnh cắm trại qua đêm.

Hồng Hoa chèo thuyền nhỏ chở hai chúng tôi sang bờ biên kia của đầm nước. Từ đây chúng tôi sánh vai nhau tiến vào khu rừng để kiếm những cây thông vừa ý.

29 tết nhà nào cũng bận trang trí nhà cửa nên không còn mấy ai ghé rừng chơi.

Đi bộ một lúc cũng tới nơi, Rừng thông hiện lên trong ánh nắng sáng sớm như một bức tranh với những cây thông cao vút, cành lá sum suê tạo thành một mái vòm xanh mướt.

Những thân cây thẳng tắp vươn lên, như những người lính canh gác giữa đất trời. Cảnh vật xung quanh im ắng, chỉ có tiếng gió lướt qua những tán lá tạo nên một bản nhạc nhẹ nhàng, văng vẳng đâu đó trong không gian mênh mông.

Bên cạnh rừng thông, một dòng suối trong vắt chảy róc rách qua những tảng đá, tạo nên những vũng nước nhỏ trong suốt như gương. Tiếng nước chảy nhẹ nhàng như một lời thì thầm của thiên nhiên, lướt qua những viên sỏi, cuốn theo những chiếc lá khô đang xoay vòng trong lòng suối. Làn nước trong xanh đến mức bạn có thể nhìn thấy đáy suối, những viên đá nhẵn thín màu xám và vàng óng ánh dưới ánh nắng.

Dọc bờ suối là những bãi cỏ xanh mềm mại, trải dài đến tận cuối tầm mắt. Những đám cỏ cao thấp, xanh tươi, như những tấm thảm nhung mịn màng, chen lẫn với những bông hoa dại nở rộ. Những bông hoa nhỏ xinh, trắng muốt hay tím ngắt, khoe sắc dưới nắng, tạo nên một khung cảnh nhẹ nhàng, đầy sức sống. Làn gió mát từ suối thổi qua, làm cỏ và hoa lay động, mang theo hương thơm dịu dàng của đất và thiên nhiên hoang sơ.

Xuân đến cảnh vật đâu đâu cũng tràn đầy sức sống. Tôi đi phía trước dẫn đường Hồng đi theo phía sau . Đang mải mê đắm chìm trong cảnh sắc thiên nhiên bỗng tôi giật mình cảm nhận được ai đó ôm lấy tôi từ phía sau.

Tôi nhẹ nhàng mỉm cười xoay người đứng im lặng hồi lâu ngắm thật kỹ dung nhan của nàng . Cô bé ngại ngùng má đỏ hây hây ánh mắt biết nói của nàng cuốn hút lấy cả tâm hồn tôi.

Bầu trời bất chợt đổ cơn giông những hạt mưa nhè nhè rơi trên mái tóc của nàng Hồng Hoa . Cả hai vội vàng nép cạnh nhau dưới tán cây to tránh mưa . Không ai nói với nhau câu nào những cảm xúc ngại ngùng thật khó để diễn tả thành lời.

Suốt mấy tiếng đồng hồ bầu trời mây mưa những cảm xúc nóng bỏng như vẫn còn đọng lại trong không khí chúng tôi vội vã tiếp tục cuộc hành trình rẽ lối cỏ hoa bước qua những con đường mòn  lạc vào cánh rừng thông bạt ngàn.

Từng cơn gió mang theo hương cỏ hoa nhẹ nhàng thổi qua khiến cho những  cành thông lay động rì rào hoà điệu nhạc dịu dàng giữa không gian yên tĩnh của ngày cuối năm.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com