Hạ Cánh Nơi Em

Chương 23: Trụ Vương ! thế nhân trách nhầm ngài .



Ngoài việc sở hữu một vẻ đẹp có thể khiến bất kỳ gã đàn ông nào cũng phải ngoái nhìn, Dung Nhi còn có tài ăn nói khéo léo đến mức khó ai có thể cưỡng lại.

Mỗi lần thấy tôi từ xa Dung Nhi đã cất lên giọng nói ngọt ngào, trong trẻo như rót mật vào tai:

“Anh Gia ơi "

Tiếng gọi ấy dịu dàng, mời mọc như một thỏi đường tan chảy trong nắng, khiến người ta khó lòng không động tâm. Đặc biệt, thân hình nóng bỏng với những đường cong hoàn hảo của cô ấy luôn thu hút ánh mắt đàn ông.

Nhưng kỳ lạ thay, ngay từ đầu, tôi đã có một cảm giác bất an mơ hồ về Dung Nhi. Có lẽ vì cô ấy có mối quan hệ thân thiết với Dũng Khùng khiến tôi vẫn luôn giữ một khoảng cách nhất định với Dung Nhi.

Mải đắm chìm trong dòng suy nghĩ, tôi chưa kịp tìm ra cách nói chuyện với Dũng Khùng để khiến hắn đỡ tổn thương nhất thì điện thoại bất chợt rung lên.

Giọng nói quen thuộc của Dũng Khùng vang lên từ đầu dây bên kia:

“Alo, bạn hiền!”

“Mình nghe đây.”

"Tối nay gặp nhau chút "

“Địa điểm?”

“Thiên Thượng Nhân Gian - Hoa Lan Trắng - Khu Quý Tộc, 5h chiều.”

“Ok.”

Thi thoảng, Dũng Khùng cũng có những lúc nói chuyện nhẹ nhàng như vậy. Bạn bè vẫn hay đùa rằng những khoảnh khắc như thế hiếm hoi chẳng khác nào tuyết rơi giữa mùa hè.

Liếc nhìn đồng hồ mới hơn 3 giờ chiều, tôi rời Lan Trắng lúc chạy ngang qua cổng trường chợt nhớ căn tin có lẽ vẫn mở cửa, tôi bèn rẽ vào như một thói quen.

Ngày thường mỗi khi gặp phải những tiết học chán ngán, tôi thường trốn ra căn tin. Dần dà tôi trở nên khá thân với những cô nàng làm ở đây. Nếu đám trùm trường khác thường thô lỗ và cục cằn, thì tôi lại có cách cư xử nhẹ nhàng, lịch thiệp hơn hẳn.

Một lời chào đơn giản, một câu nói nhỏ nhẹ, một cử chỉ tôn trọng những điều tưởng chừng chẳng đáng kể ấy lại khiến các cô gái ở đây dành cho tôi một sự ưu ái đặc biệt.

Cũng vì thế mà những lúc buồn chán tôi thường một mình trốn vào căn phòng nhỏ phía sau căn tin của chị Bạch Lan. Bật điều hòa mát lạnh, ngả lưng lên chiếc ghế êm ái, xung quanh thoang thoảng mùi hoa lan nhàn nhạt, tôi chìm vào giấc ngủ . Cho tới khi hết tiết học Bạch Lan sẽ dịu dàng đánh thức tôi dậy.

Buổi chiều thứ bảy căn tin vắng vẻ hơn hẳn. Từ xa tôi đã thấy bóng dáng xinh đẹp đứng nơi đó. Chị Bạch Lan hôm nay mặc bộ sườn xám xanh nhạt, xẻ tà cao, điểm vài bông mẫu đơn đỏ rực.

Trong ánh chiều tà mờ ảo, những lọn tóc như làn sương trắng buông xoã chị giống hệt một quý cô thời dân quốc. Đôi lúc, tôi tự hỏi một người như chị với vẻ đẹp và phong thái ấy sao lại lưu lạc ở đây? Dường như có điều gì đó mà chị đang cố che giấu.

Từ xa ánh mắt chị ánh lên niềm vui khi nhìn thấy tôi.

“Gia tới chơi à? Nay vắng chị cho nhân viên nghỉ từ sáng . Ngồi một mình chán chết đi được!”

“Dạ, em biết vậy nên tới chơi với chị nè,” tôi đáp, giọng trêu đùa.

“Lại dẻo miệng đi ông. Chắc tiện ghé qua đây sau khi chơi nhà em nào, đúng không? Chị già rồi, Gia làm sao mà nhớ đến chị.”

“Trời đất, chị soi gương đi. Chị mà già thì đám con gái trong trường còn không bằng chị. Bọn con trai tới đây đứa nào chẳng rớt nước bọt nhìn ngực chị!”

Lời vừa buột miệng, tôi mới nhận ra mình nói hơi quá. Nhìn chị cúi mặt, đôi má đỏ ửng, tôi khẽ bối rối. Quen biết nhau một thời gian đôi lúc Bạch Lan cũng thể hiện ra vẻ nữ tính của mình không phải lúc nào cũng lạnh lùng yêu mị như lần đầu tiên trông thấy chị.

Nhận được lời khen ngợi có phần sỗ sàng từ tôi Bạch Lan lí nhí, giọng nhỏ đến mức tôi suýt không nghe thấy:

“Thế Gia thì sao?”

“Sao gì hả chị?” Tôi giả vờ trêu lại, cố đánh tan bầu không khí ngại ngùng nhưng chị chỉ im lặng.

" Em vào trong ngủ chút xíu . 5 giờ chị gọi em dậy nhé "

Tôi đứng dậy đi thẳng vào phòng riêng của chị.

Bạch Lan nhìn tôi thoáng chút do dự nhưng cũng không lên tiếng ngăn cản .

Căn phòng nhỏ của Bạch Lan trong căn tin Trường học không hề mang dáng vẻ đơn sơ mà ngược lại toát lên sự tinh tế đến từng chi tiết. Dù chỉ thỉnh thoảng nghỉ lại , nhưng cách bài trí cầu kỳ và chỉn chu đã nói lên rằng chủ nhân nơi đây không phải người tầm thường .

Toàn bộ căn phòng như tái hiện lại một góc nhỏ của những khuê phòng thuộc gia đình quyền quý người Hoa thời xưa. Những họa tiết tinh xảo trên tường và đồ nội thất gợi nhớ về văn hóa Trung Hoa vừa sang trọng vừa cổ điển.

Chiếc giường lớn đặt ở trung tâm phòng được phủ lớp nệm dày êm ái, đi kèm hai chiếc gối sẫm màu, trên đó thêu những hoa văn cầu kỳ đến từng đường kim mũi chỉ. Bao quanh giường là bốn tấm màn lụa trắng, mỏng manh như sương, buông rũ xuống .

Một chậu cây nhỏ được đặt gần cửa sổ, mang lại sức sống và sự mềm mại cho không gian. Chiếc đèn ngủ phong cách cổ điển với ánh sáng vàng dịu dàng nằm trên chiếc bàn nhỏ góc phòng dường như còn làm nổi bật thêm bầu không khí thanh nhã trong căn phòng.

Dù căn phòng không quá lớn nhưng mỗi góc đều toát lên sự bí ẩn của chủ nhân nơi đây một người phụ nữ với phong thái quyến rũ lạ kỳ .

Tôi ngồi xuống giường cảm nhận không khí yên tĩnh, lòng lại thoáng nghĩ về Bạch Lan. Người phụ nữ này, càng gần gũi, lại càng khiến tôi tò mò. Một người phụ nữ xuất sắc tinh tế tới từng chi tiết nhỏ thế này sẽ có thân phận ra sao ?

Tại sao nàng ta lại xuất hiện ở nơi này ?

Gạt suy nghĩ mơ hồ đó sang bên tôi nằm xuống hương hoa lan thoang thoảng. Vừa chợp mắt Bạch Lan bước vào . Giọng nàng thỏ thẻ :

“Nãy chị hỏi Gia thì sao”

Tôi mở mắt ngước lên Bạch Lan lúc này tựa như mỹ nhân bước ra từ tranh vẽ. Chiếc sườn xám xanh lơ ôm sát lấy thân hình đồng hồ cát hoàn mỹ, khoe trọn những đường cong mềm mại đầy mê hoặc.

Tà áo xẻ cao, mỗi bước di chuyển lại để lộ đôi chân dài trắng mịn, như muốn thử thách sự kiềm chế của bất kỳ ánh mắt nào vô tình lướt qua. Điểm nhấn của bộ trang phục là những bông mẫu đơn đỏ rực rỡ, tựa như ánh lửa ẩn giấu trong băng tuyết, rực rỡ làm nổi bật khí chất quyến rũ mà kiêu kỳ của nàng.

Tôi nuốt nước bọt che dấu đi sự bối rối trong lòng. Dưới ánh sáng mái tóc bạch kim của nàng đổ xuống như thác nước mềm mại buông dài, hờ hững phủ lấy bờ vai thon. Mỗi sợi tóc óng ánh dưới ánh sáng, tựa như ánh trăng trải dài trên dòng suối.

Bạch Lan nhìn thẳng vào mắc tôi , đôi mắt nàng, sâu thẳm và sắc sảo, mang theo sự dịu dàng nhưng cũng ẩn chứa chút gì đó bí ẩn, khó lòng đoán định.

Sau phút giây đương như bị hút vào thế giới mị hoặc trong đôi mắt ấy. Tôi mỉm cười trong giọng nói cố tỏ ra cợt nhả của một tên tiểu dâm tặc đùa nghịch nàng để xua đi sự ngại ngùng trong không khí:

"Nãy á? Ngực ấy à? Em cũng là đàn ông mà chị, thậm chí còn thuộc kiểu... sinh lý mạnh ấy!"

Tưởng câu nói đùa của mình sẽ khiến Bạch

Lan đỏ mặt ngượng ngùng, nhưng có lẽ tôi đã đánh giá quá cao khả năng của bản thân.

Nàng không chỉ không tránh né, mà còn nhìn tôi từ trên xuống dưới, che miệng cười khẽ.

Giọng nói của nàng vang lên, ngọt ngào như dòng mật ong chảy tràn, nhưng từng chữ lại mang sức mạnh mê hoặc như lưỡi dao bạc sắc :

"Giaaa...bảo nó mạnh cỡ nào cơ?"

Chất giọng ngọt ngào quyến rũ kết hợp với khí chất của nàng ta giây phút đó đầu óc tôi tiếp tục rơi vào mộng mị. Vẻ đẹp của Bạch Lan dường như không nên xuất hiện trên thế gian này .

Nàng giống như cửu vĩ thiên hồ yêu nghiệt, kiều diễm và nguy hiểm đến mức làm cả thế giới dường như chậm lại trước sự hiện diện của nàng.

Một ánh mắt, một cái nhếch môi của Bạch Lan ngay lúc này cũng đủ để khơi dậy những khát vọng sâu thẳm nhất trong trái tim tôi , khiến kẻ đối diện này chẳng thể nào giữ lý trí.

"Điên thật ! Chuyện quái gì đang diễn ra thế này. Cô ấy quyến rũ quá." Trong đầu tôi lúc này tự hỏi.

Trong vô thức dường như có lực hút vô hình dẫn dắt tôi buột miệng :

“Chị muốn biết thật à ? Lại gần đây. …"

Bạch Lan từ từ tiến lại gần, vén tà áo rồi nàng ngồi kế bên tôi ánh mắt long lanh chờ đợi trông như 1 cô hầu gái nhỏ.

Tôi nhìn sâu vào đôi mắt nàng , thật đẹp làm sao dịu dàng và có chút gì đó mong chờ. Cổ họng khô khốc trong đầu tôi chỉ nghĩ tới một chữ " Mị ". Ảo ảnh Cửu Vỹ Thiên Hồ quyến rũ trong lần đầu nhìn thấy nàng lại tiếp tục xuất hiện .

Trụ Vương à ! Dường như năm xưa thế nhân trách nhầm ngài rồi.

Buổi chiều ngày hôm đó cứ thế trôi qua trong mơ màng, tôi chẳng biết thực hay mơ. Nhiều năm về sau mỗi lần đi ngang qua chốn cũ hình ảnh đó luôn tràn về trong sâu thẳm tâm hồn tôi như một giấc một Vu Sơn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com