Thời gian trôi qua thật nhanh chẳng mấy chốc kỳ thi tuyển sinh vào lớp 10 cũng tới gần. Ngày đó học sinh rất đông trong khi số lượng trường THPT thực sự tốt lại chẳng đủ chỗ cho tất cả những ước mơ khát vọng. Đám trẻ chúng tôi lần đầu tiên đứng trước ngã rẽ của cuộc đời.
Thành Phố Thanh Phong ngày đó chỉ có 2 trường cấp 3 danh tiếng và THPT chuyên Trần Phú và THPT HS.
Để thi đậu vào 2 ngôi trường danh tiếng này tỷ lệ chọi cực cao. Khiến những đứa trẻ bị loại, như một cái lưỡi hái vô hình đã cắt đứt những ước mơ ấy. Chúng chỉ còn lại hai con đường một là học ở trung tâm giáo dục thường xuyên một ngôi trường xa xôi hai là nghỉ học về phụ giúp gia đình lo chuyện đồng áng, bỏ lại phía sau trong sự hối tiếc về những giấc mơ vụn vỡ.
Miền Trung nổi tiếng với truyền thống hiếu học mọi gia đình đều mong muốn con cái của mình học hành thành tài . Ở mảnh đất miền Trung ngày nắng cháy da gió lào bỏng rát ngày mưa thối đất thối cát bão lũ quanh năm. Học hành là con đường duy nhất để thoát khỏi cảnh nghèo. Cũng bởi thế áp lực đè lên vai đám trẻ ngày đó là khủng khiếp.
Và áp lực để thi vào ngôi trường danh tiếng nhất trong vùng nó còn khủng khiếp hơn nữa với tỷ lệ chọi cực kỳ cao.
Đám trẻ học ngày đêm quên ăn quên ngủ chắc có mỗi ngoại lệ là tôi. Dường như không khí học hành căng thẳng nó còn ở tận đâu chứ chưa lan tới căn nhà tôi đang sống.
Tôi vẫn thường ngồi một mình trên ban công tầng hai, ánh mắt lơ đãng dõi theo dòng sông ánh bạc mênh mông phía xa. Cảnh vật vẫn như thế, bình yên và quen thuộc, nhưng lòng tôi lại rối bời, cuộn trào những cảm xúc mà chính tôi cũng không thể lí giải được.
Tất cả những điều này bắt đầu từ buổi tiệc chia tay ngày hôm qua, những cái ôm vội vàng và nụ cười gượng gạo của hai cô bạn đặc biệt Bích Tuyết và Linh Đan, giờ vẫn còn văng vẳng trong tâm trí.
Bích Tuyết, cô nàng soái tỷ xinh đẹp với mái tóc dài như dòng suối giờ theo gia đình vào Nam, tiếp tục con đường học tập ở một miền đất khác xa tít tắp. Còn Linh Đan nàng hoa khôi ngoại ngữ quyết định sang vùng trời mới đất nước mặt trời mọc là nơi em ấy sẽ ghé tới.
Đất nước bên kia trùng dương với kimono và những cánh hoa anh đào rơi trong gió sẽ mở ra cho em những chân trời mới, những cơ hội mới.
Những người bạn mà tôi từng gắn bó, những người đã đồng hành cùng tôi trong từng khoảnh khắc của tuổi trẻ, giờ đây đều sẽ bắt đầu những hành trình riêng biệt. Tôi ngồi mơ màng về những nơi xa mà 2 cô gái sẽ đi qua không biết bầu trời ở đó có đẹp như đêm đầy sao ở quê mình hay không ? Những người bạn mới mà các cô ấy sẽ quen biết trong chuyến hành trình đó có làm họ quên nhanh đi chúng tôi hay không ?
Ngồi một mình giữa không gian vắng lặng, những hình ảnh ấy cứ lướt qua trong tâm trí tôi như những mảnh ghép không hoàn chỉnh.
Tôi chợt nhớ về những năm tháng ấy những ngày tháng mà tôi và các nàng còn quây quần bên nhau, đùa giỡn dưới bóng cây, những giây phút bình yên gối đầu lên đôi chân ngọc ngà của Bích Tuyết và ngắm nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng mà chẳng màng đến thế giới xung quanh.
Nhưng giờ đây cuộc sống đã thay đổi, tôi cũng thay đổi và những người bạn ấy cũng phải thay đổi. Mỗi người đều có một con đường riêng, những lựa chọn riêng. Nhưng tôi không thể ngừng tự hỏi: Liệu rồi mai đây khi nắng vàng nhảy múa trên càng phượng vĩ khi tiếng ve gọi bạn trong tiết trời tháng 6 chúng tôi sẽ còn nhớ nhau nữa không?
Ngày bé, ông bà tôi cực kỳ nghiêm khắc trong mọi chuyện, từ việc học hành đến cách ứng xử, cách kết bạn. Cả hai đều là cán bộ lão thành về hưu, sống trầm lặng và nghiêm khắc đến mức mỗi lần ông bà đi ngang qua là đám trẻ con nghịch ngợm nhất trong xóm đều phải cúi đầu lặng im . Từ cách đi đứng, ăn nói đến cử chỉ hành xử, tất cả đều mang dấu ấn của một gia đình có truyền thống quân đội.
Trong tiềm thức thơ dại của tôi có lẽ trước đây gia tộc tôi hẳn có ơn huệ nào đó với cư dân quanh vùng . Vậy nên người lớn trong làng ai ai cũng dành cho gia đình tôi một sự kính trọng lạ thường đến thế.
Nhưng khi tôi lớn lên, ông bà cũng bắt đầu nới lỏng dần sự nghiêm khắc ấy. Phần vì tôi đã trưởng thành hơn, phần vì tôi vẫn duy trì được thành tích học tập tốt. Ông bà không còn ngồi bên cạnh giám sát từng bước đi của tôi nữa, nhưng trong đôi mắt họ, tôi vẫn thấy sự kỳ vọng lớn lao.
Ông bà chưa từng nói ra, nhưng tôi hiểu, họ mong tôi sẽ trở thành một người có ích, có thể tự đứng vững trong cuộc sống.
Sau kỳ thi năm ấy tôi cũng vào ngôi trường THPT Trần Phú như kỳ vọng với điểm số khá cao . Toán 9.5 Văn 8.5 Lý 9 và môn hoá hơi đuối chút 7 điểm nhưng vẫn đủ để trở thành con nhà người ta trong mắt đám bạn.
Trường chuyên Trần Phú được vinh dự mang tên vị anh hùng của mảnh đất Bách Việt, người con ưu tú của mảnh đất miền Trung nắng gió.
Học sinh thi vào ngôi trường này cực kỳ đông bao gồm con em mấy khu vực lân cận . Tôi không rõ với số điểm đó có đủ chen chân vào A1 không nhưng mà cũng chẳng quan tâm nhiều.
Và cái ngày chúng tôi bước vào ngưỡng cửa của ngôi trường Trung Học Phổ Thông cũng tới.
Nhờ danh tiếng của nhóm Hộ Hoa và Ngũ Long Công Chúa từ trường cũ, ngày đầu tiên đến trường, chúng tôi đã nhận được sự đón tiếp nồng nhiệt từ các đàn anh khoá trên.
Sáng hôm đó, vừa bước đến cổng trường, đám đông đã vây quanh chúng tôi. Chưa kịp định hình tình huống, nhóm học sinh mấy chục người đứng đầu là một thanh niên cao gầy, ăn mặc sành điệu . Hắn ta nhìn tôi nở một nụ cười có phần đểu cáng, lập tức tiến đến bắt tay và khoác vai tôi, kéo vào khu sân thể dục.
Cả thằng Duy Phong và thằng Gia Huy cũng không thoát khỏi sự chăm sóc chu đáo này toàn bộ anh em trong nhóm Hộ Hoa được đám đông xúm lại lôi ra sân bóng nhân tạo hết.
"Nghe nói mấy đại ca trùm trường cũ lắm nhỉ? Nghe danh đã lâu, hôm nay mới được đón tiếp!" Giọng nói của Đạt G, cầm đầu nhóm, vang lên đầy tự mãn.
Tôi biết chuyện không đơn giản rồi. Nhìn qua lực lượng hai bên chúng tôi có năm người, còn nhóm của gã trùm trường ít nhất phải tới ba, bốn chục mạng. Dù tôi không chắc bao nhiêu trong số đó sẽ tham gia vào cuộc đụng độ, nhưng tâm lý ngày đầu đến trường khiến tôi có phần ngần ngại.
"Dạ, đâu có đâu anh. Bọn em mới lên trường lần đầu, có gì mấy anh giúp đỡ nhé!" Tôi cười và cố gắng hòa hoãn.
"Giúp đỡ à? Giúp đây này!" – Đạt G vừa nói vừa vung chiếc mũ cối về phía tôi.
Phản xạ tự nhiên, tôi lùi lại tránh được pha đánh ác ý bằng mũ cối, bất ngờ Dũng Khùng từ đằng sau lao tới tung ngay một cú đấm vào mặt Đạt G.
Dũng Khùng trong mắt người ngoài là đứa lầm lì ít nói nhưng độ điên của nó chẳng ai dám phủ nhận .
Ba nó sau ngày xuất ngũ trở thành một thủ lĩnh hắc bang cầm đầu một số sòng bài, cho vay nặng lãi và điều hành những công việc mờ ám trong thành phố mạng lưới chân rết lan sang cả nước bạn .
Dũng Khùng từ nhỏ đã học được mấy chiêu thức tự vệ từ ông già thêm nữa hắn thường xuyên bị ăn đòn mỗi lần dám đứng ra bảo vệ mẹ. Chính vì thế, Dũng Khùng chịu đòn cực tốt cùng với tính cách có phần điên cuồng thứ có lẽ đã được thừa hưởng từ ông già hắn .
Đã quen với những pha hỗn chiến kiểu này, tôi biết ngay rằng hôm nay không thể giải quyết êm đẹp. Bắt giặc phải bắt thằng cầm đầu, gần như ngay lập tức tôi lao vào cùng Dũng Khùng nắm đầu Đạt G phang tới tấp. Dù có bao nhiêu cú mũ cối, bao nhiêu đấm đá từ đám đông xung quanh trút lên đầu chúng tôi vẫn cứ tiếp tục đè Đạt G ra mà ưu ái . Khiến cho gã trùm trường chỉ biết ôm đầu máu mà cầu cứu.
Cuối cùng sau một hồi hỗn chiến, đám đông tách ra. Tôi được mang đi bệnh viện khâu vài mũi trên đầu, còn Dũng Khùng thì không biết đã ăn bao nhiêu cú đấm. Riêng Đạt G phen này về nhà chắc ba mẹ nó sẽ khó nhận ra thằng con mình nữa.
Sau khi khâu vết thương, tôi được đưa về gặp một gã Trùm Trường khác là Bình Gia . Lúc đó tôi mới biết Bình Gia cùng Đạt G là hai gã thủ lĩnh của Hắc Long Bang một nhóm bao gồm những thanh niên thuộc gia đình có thế lực sinh sống ngay khu vực này .
Bình Gia có mối quan hệ với chị gái thằng Duy Phong, vì vậy mới ra mặt bảo kê cho nhóm chúng tôi.
Tuy nhiên nó cũng không hẳn tốt lành gì . Với vị thế của nó có thể ngăn chặn từ đầu nhưng vẫn để cho cuộc hỗn chiến diễn ra . Chờ trận chiến xong xuôi gã như nhân vật chính xuất hiện để dàn xếp tất thảy . Có vẻ Bình Gia muốn tạo uy thế với đám chúng tôi để sau này dễ dàng kiểm soát tình hình.
Dù vậy, Bình Gia không lường được độ điên của Dũng Khùng những tưởng càng lớn suy nghĩ nó càng trưởng thành nhưng ngược lại độ điên ngày một tăng .
Chỉ trong nửa học kỳ đầu, Dũng Khùng đã có danh tiếng ngang tay với các đàn anh cả khóa trên lẫn khóa dưới.
Với lợi thế quan hệ rộng rãi từ đầu và gia thế không tầm thường băng nhóm của Dũng Khùng nhanh chóng chiếm lĩnh trường học.
Đến cuối lớp 10, chúng tôi đã trở thành bang hội mạnh nhất nhì khu vực trường THPT chuyên Trần Phú .
Một năm sau lên lớp 11, đám Dũng Khùng chán việc chơi đùa với " đám nhóc khối 12 " chuyển sang tranh giành địa bàn với các bang phái hắc đạo chuyên ngoài khu vực trường học .
Và thế là những ngày tươi đẹp ở trường Trung Học lại bắt đầu với chúng tôi.
Ở độ tuổi bạn bè cùng trang lứa đứa cắm đầu vào cuốn sách, đứa thì tập tành làm gangster, thứ tôi quan tâm mỗi ngày tới trường lại là những em gái xinh tươi .