Chúng tôi cứ như thế lớn lên cạnh nhau cùng những xúc cảm rung động đầu đời . Đám chúng tôi học giỏi quậy phá cũng không kém. Kỳ thi học sinh giỏi thành phố Thanh Phong năm đó lớp tôi chiếm gần hết danh sách dự thi. Phải tới 3/4 lớp học đều là thí sinh của các bộ môn.
Và những buổi học bồi dưỡng vào ban đêm càng làm tình cảm trong chúng tôi gắn kết với nhau hơn. Ngày đó đi chơi đêm là một việc gì đó lớn lao với đám trẻ điều đó có thể khiến chúng tôi phải giải trình hàng giờ với bậc phụ huynh.
Đám con trai đã thế thì con gái càng khó khăn hơn. Nhưng việc bồi dưỡng để tham gia vào kỳ thi học sinh giỏi tỉnh là lý do hợp lý khiến các bậc phụ huynh có thể mỉm cười khi chúng tôi rời nhà vào ban đêm.
Mùa hè năm ấy nổi bật với nắng vàng thiêu đốt và những cơn gió lào thổi không ngừng nghỉ . Nắng cháy cả những tán cây xanh ở cổng trường. Tuy thế những buổi học ban đêm nó thật quyến rũ và dễ chịu làm sao. Trong không khí mát lành của làn gió thổi vào từ dòng sông xanh trên trời cao những vì sao lấp lánh như hàng vạn đốm lửa nhỏ chúng tôi ngồi cạnh nhau trên băng ghế trong vườn sinh thái của trường cảm nhận từng cơn gió khẽ.
Tiết học đã kết thúc nhưng cả đám chưa đứa nào chịu về . Vẫn ngồi kế nhau chia nhau từng món ăn vặt và kể nhau nghe những câu chuyện không hồi kết.
Đang nhàm chán thì thằng Duy Phong bỗng nảy ra ý nghĩa điên rồ :
" Ê tụi mày biết gì không ? "
Cái cách mở bài này của nó khiến cả nhóm xúm xít lại :
" Gì ? Có vụ gì nói nghe nào "
Duy Phong nhìn ngó xung quanh rồi chầm chậm lên tiếng :
" Bọn mày đã nghe nói chưa trường mình xây dựng trên nghĩa địa xưa đấy . Năm xưa xây trường người ta chỉ dùng máy ủi đè lên những ngôi mộ vô chủ . Cứ thế mà xây lên "
Đêm đen bỗng nhiên đáng sợ hẳn ra đám con gái tái mặt nép sát còn Bích Tuyết tỏ ra hào hứng lạ thường :
" Thiệt vậy hả ? Nghe kể tháng rồi xây dãy nhà nội trú đào móng chút xíu mà lòi ra mấy chục bộ xương trắng ấy "
" Đúng rồi . Có tin đồn rằng cứ đêm tới nhiều thầy cô giáo nghe được tiếng khóc ai oán xen lẫn tiếng cười khành khạch phát ra từ dãy A lớp 9C1 . Ban đêm đèn tự sáng quạt điện tự bật là chuyện thường "
Gia Huy thấy thế liền lên tiếng.
Một cảm giác rợn người chạy dọc sống lưng cả đám chúng tôi . Ai nấy đều quay qua nhìn nhau vẻ sợ hãi lộ rõ trong ánh mắt . Dãy khu A mỗi ngày chúng tôi vẫn thường ngồi học bây giờ hiện ra hết sức kinh dị và âm u với màu sơn vàng cũ kỹ.
" Thôi đừng kể nữa . Về đi mọi người ơi huhu "
Linh Đan chắc hẳn là đứa nhát gan nhất nhóm . Vẻ run rẩy hiện rõ lên trên khuôn mặt xinh đẹp của nàng.
" Về là về thế nào ! Đám chúng ta đi lên lầu 3 kiểm tra xem có gì không đi . Ai sợ là con chó "
Dũng Khùng lên tiếng thách thức cả đám đông.
Thế rồi sao một lúc bàn tiến bàn lùi ý kiến phản đối yếu ớt của nàng Linh Đan không thể nào kéo lại được những con người với sự hiếu kỳ tò mò này. Nhất quỷ nhì ma thứ ba học trò mà lại.
Cả đám gọi điện về nhà lấy lý do bài học nhiều nên lớp về trễ xin ngủ lại nhà của nhau . Ngày thường thì điều đó sẽ chẳng bao giờ xảy ra nhưng trong dịp cao điểm của kỳ thi HSG Tỉnh này điều đó lại vô cùng hợp lý.
10h30 PM
Các lớp luyện thi ban đêm đã về hết Bác bảo vệ bước ra đi tuần tra một vòng quanh khu vực trường . Nhóm chúng tôi lặng lẽ tắt hết đèn điện thoại nấp sau hòn non bộ khu vườn sinh thái . Như thường lệ sau khi kiểm tra một vòng không thấy điều gì bất thường bác bảo vệ già khoá cổng rồi trở về phòng tắt đèn nghỉ ngơi.
Đêm đã khuya, chuông điểm 12 giờ vang lên, đánh dấu sự tĩnh lặng của ngôi trường chìm trong bóng tối. Ánh đèn vàng vọt, yếu ớt như chẳng đủ sức xua đi sự lạnh lẽo của không gian. Mọi thứ xung quanh dường như trở nên mờ ảo, u ám hơn, và sự tĩnh lặng chỉ càng làm tăng thêm cảm giác sợ hãi trong lòng mỗi người.
Duy Phong là đứa to mồm nhất khởi xướng trò nghịch ngu này giờ đây im bặt . Ngay lúc này đây tôi thừa hiểu hắn cũng muốn bàn lùi nhưng trước sự quyết tâm của Bích Tuyết hơn nữa có Hằng Nga cô nàng hắn đang công khai tán tỉnh ở đây hắn đành im lặng sợ nói ra bị đám bạn chê cười.
Cả đám bắt đầu chầm chậm bước về phía dãy nhà A, không gian xung quanh dường như cũng chậm lại theo từng nhịp thở.
Mỗi bước chân vang lên trên nền gạch lạnh lẽo, gợi lên sự lo lắng trong lòng mọi người. Chẳng mấy chốc cả đám đã đứng trước cầu thang chính của tòa nhà, nơi mà chỉ còn một vài bước nữa là sẽ bước vào sâu trong ngôi trường vắng vẻ. Nhưng có một thứ gì đó trong bóng tối, trong hàng lang tối tăm kia, như đang chờ đợi chúng tôi bước vào.
Cơn gió nhẹ thổi qua cành bàng tạo nên âm thanh rùng rợn trong không gian yên ắng nghe rõ cả tiếng con tim đập thình thịnh một âm thanh lá bàng rơi chạm vào nền gạch vang lên khô khốc.
Cả đám chần chừ, ánh mắt lướt qua nhau, lưỡng lự trước ngưỡng cửa của ngôi trường đã quá quen thuộc nhưng giờ đây lại trở nên đầy huyền bí. Tôi chẳng nghĩ gì bước vào đầu tiên lao vào hành lang sâu hun hút.
Bích Tuyết chạy theo sau bám lấy cánh tay tôi vẻ háo hức hiện rõ trên khuôn mặt nàng ta.
Dũng Khùng là đứa thứ 3 tiến vào theo sau Bích Tuyết . Dưới sự thách thức của Bích Tuyết, đám còn lại cuối cùng cũng lần lượt đi theo.
Nhưng ngay khi mọi người chuẩn bị bước vào sâu hơn, một âm thanh kỳ quái vang lên từ phía trên bầu trời: "Oe Oe Oe..." Tiếng chim lợn loài chim mang âm thanh đặc trưng của sự huyền bí và ma mị vang vọng phá vỡ sự tĩnh lặng. Tiếng vỗ cánh ầm ĩ khiến không gian xung quanh như bị xé toạc, tạo ra cảm giác sợ hãi đến tột cùng.
Trong bóng tối sâu thẳm, hẳn một điều gì đó đang chờ đợi chúng tôi.
Tôi đột ngột ngừng bước chân nghe ngóng sau âm thanh rùng rợn của loài chim báo hiệu điềm xấu đó . Ở quê tôi người lớn vẫn kể về loài chim báo điềm xấu này . Tương truyền loài chim rùng rợn chỉ xuất hiện lúc gia đình có người sắp mất tiếng kêu đáng sợ của nó như vọng về từ cõi âm ty.
Bích Tuyết đi sát sau lưng tôi dừng lại đột ngột khiến nàng đâm sầm vào người một cảm giác mềm mại từ toà núi đôi của nàng dâng lên từ phía sau lưng . Mặt tôi lâng lâng tận hưởng Bích Tuyết tưởng tôi cố tình liền nói khẽ :
" Tiểu dâm tặc hihi" Giọng nàng khe khẽ rồi mỉm cười không có vẻ gì là bực bội.
Tôi có điều khó hiểu dường như cả đám không ai nghe thấy âm thanh nãy hay sao. Chứ với biểu hiện sợ hãi của chúng nó nãy giờ tiếng chim rùng rợn như thế không chạy sạch mới lạ.
" Có cảm thấy gì lạ không " Tôi quay qua hỏi nàng . Bích Tuyết bỗng cúi đầu bẽn lẽn có lẽ nàng hiểu nhầm câu hỏi của tôi . Thật khó để chứng kiến nàng " soái tỷ " có những hành động kiểu này . Chỉ những lúc ở bên cạnh tôi nàng ta mới biểu hiện nữ nhi tới vậy.
Nhưng bây giờ là lúc nào mà nàng còn nghĩ bậy bạ vậy trời ơi !
Tôi khẽ than trong lòng rồi quay qua hỏi Dũng Khùng.
" Vừa rồi mày có nghe thấy tiếng chim lợn kêu không "
Dũng Khùng nhìn tôi trợn tròn mắt :
" Mày khùng hả "
Nhìn phản ứng có vẻ nó không nói dối nhác trông nét mặt tái xanh của Dũng Khùng khuến tôi giật mình.
Trời ạ chẵng lẽ thằng này sợ ma haha Dũng Khùng nổi tiếng với tính cách ương bướng của nó . Tin này đồn ra chắc sẽ là drama hot toàn trường.
Tôi nhỏ giọng :
" Dũng ! Sao mặt mày tái xanh vậy ? Đừng có nói với tao đứa như mày lại sợ Ma đấy ? "
Dũng Khùng quay đi giả vờ như không nghe thấy câu hỏi của tôi .
Có chuyện vui này khiến tôi bớt sợ hắn ra. Nhìn đám bạn lần lượt tiến tới tôi kiểm tra lại quân số.
1...2..10 ồ đủ hết không thiếu ai được rồi.
" Linh Đan ổn không ? "
" Tớ ổn không sao hết . Cảm ơn cậu " Linh Đan trả lời có gì đó khẩn trương xen lẫn ngại ngùng...
Thế rồi chúng tôi kiểm tra hết tầng 1 không có gì bất thường liền tiến tới cầu thang leo lên tầng 2.
Trên tầng 2 không khí yên ắng lạ thường ngay cả tiếng ếch nhái kêu đặc trưng ở quê cũng im bặt. Tôi nhìn ra ngoài trời cố dựa vào chút ánh sáng le lói xem thử bầu trời sao trời cũng biến mất từ lâu một màn sương trắng từ đâu chầm chậm kéo tới phủ kín cả bầu trời . Không khí ngột ngạt như đè nén lên cả đám.
Bích Tuyết vô thức xích sát vào tôi hơn có vẻ cơ thể nàng cũng cảm nhận được nguy hiểm bất chợt nào đó trong màn sương đang tiến gần kia.
Tôi tiếp tục đi qua lớp 9C cửa sổ vẫn đóng chặt im lìm làm gì có tiếng quạt trần lẫn đèn phòng học tắt mở như lời người ta đồn đại.
Tính bật cười bỗng tôi chết lặng chợt nhớ ra điều gì vẫy tay ra hiệu Dũng Khùng tiến gần nhỏ giọng :
" Dũng ! Mày đếm lại xem có thiếu ai không ? "
Dũng Khùng quay lại bắt đầu đếm :
" 1 ! 2 ! 3 ! 4 ! 5 ! 6 ! 7 ! 8 ! 9 ! 10 "
" Bình thường không thiếu ai "
" Mày chắc chứ " Giọng tôi gấp gáp khiến Bích Tuyết cũng thấy có gì đó bất thường.
" Chắc chắn . Nãy mày cũng đếm rồi còn gì . Ngẩn à "
Dũng Khùng giọng bực bội !
" Thế nãy mày đếm đủ 10 người là đã đếm cả bản thân mày chưa ? "
Câu nói của tôi bỗng chốc khiến cả 3 im bặt đứng gần sát tôi thấy da gà da vịt của Dũng Khùng nổi hết cả lên . Bích Tuyết bấm móng tay vào cánh tay tôi trong vô thức.
Thấy hai đứa gan dạ nhất nhóm Hộ Hoa và Ngũ Long Công Chúa còn sợ tới mức thế này . Tôi biết rằng chẳng trông mong gì mấy đứa đang run rẩy đằng sau . Giờ nếu tôi để lộ trong nhóm săn Ma xuất hiện thêm một người có lẽ càng nguy hiểm hơn.
Đầu tôi xoay chuyển rồi bắt đầu phân công :
" Giờ Tuyết đi trước dẫn cả đoàn đi theo về phía hành lang cầu thang giả vờ như không có chuyện gì đi xuống sân trường . Dũng mày đứng cùng tao kiểm tra từng người đi qua "
Dũng Khùng nuốt ngụm nước bọt khó khăn gật đầu. Tôi vỗ nhẹ lên tay Bích Tuyết trấn an nàng . Thật may " soái tỷ " của chúng ta không giống cô gái yếu đuối bình thường nếu không ngay lúc nàng đã không chịu được cái không khí đè nén này mà bỏ chạy trước thì cả đám chỉ có đường chết.
" Không có gì hết mọi người theo sát tiến về cầu thang nhé " - Bích Tuyến cố tỏ ra bình tĩnh nhìn về phía tôi. Tôi trao nàng ánh mắt khích lệ rồi gật đầu.
Có ai đã từng rơi vào cảm giác này chưa ? Trong một khoảnh khắc xung quanh dường như im ắng lạ thường nhưng cứ có cảm giác rất ồn ào của thứ âm thanh kỳ lạ nào đó trực tiếp tiến vào ý thức . Tiếng ồn nó kỳ lạ lắm và chúng ta dường như sắp không phân biệt nổi hiện tại là thực hay đang trong giấc mơ.
Ngay lúc này cảm giác của tôi là như thế đấy ! Tôi chẳng biết giải thích nó ra làm sao . Thuật ngữ khoa học gọi nó là Derealization: Cảm giác thế giới xung quanh trở nên không thật, như thể mọi thứ đang mờ ảo, không có sự sống động, hoặc thậm chí là "vô hình". Mọi người, vật thể, và sự kiện xung quanh như trở thành một phần của giấc mơ hay một bộ phim đang chiếu.
Tôi nhìn từng người từng người lần lượt bước qua trước mặt khi kẻ cuối cùng càng tiếng gần cảm giác mơ mơ thực thực càng rõ ràng.
Trong mơ màng tôi bắt đầu đếm Duy Phong - 6 Hằng Nga - 7 8 là.. ừm... Nhóm chúng tôi tổng cộng 10 người 7 người đã bước qua cộng thêm tôi và Dũng Khùng là 9. Phía sau còn tận 2 người ! Thôi toang rồi.