Gió Xuân Không Thổi Về Phủ Cũ
14.
Với Tạ Thần Ninh, ta đã không còn nổi giận nổi nữa.
Chỉ thấy buồn cười.
Bá tánh bình thường có thể không biết phủ Tướng quân sắp cưới người họ Thẩm nào.
Nhưng trong triều, phần lớn quan viên đều nhận được thiệp cưới.
Dù Mạnh Dực không gửi thiệp tới phủ Vĩnh Ninh Hầu nhưng chỉ cần Tạ Thần Ninh chịu hỏi han một chút, hắn sẽ biết.
Tân nương vào ngày mồng Tám ấy - chính là ta.
Ấy vậy mà hắn vẫn nghĩ rằng ta sẽ quay về chủ trì lễ cưới của hắn với Lạc Lăng Sương?
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
Ta không hề để lời của hắn trong lòng.
Vẫn tiếp tục chuẩn bị hành trang xuống Nam Cương như đã định.
Chỉ là mỗi lần ra ngoài, luôn dễ dàng gặp phải Tạ Thần Ninh.
Gã không tìm ta gây phiền toái.
Có lúc nhìn từ xa, ánh mắt lãnh đạm rồi quay đi.
Có lúc lướt qua nhau, vẻ mặt trống rỗng, không thèm liếc ta lấy một lần.
Ta cũng mặc kệ.
Chỉ là nhớ lại năm đầu tiên hắn bắt đầu lạnh nhạt với ta.
Hắn chê ta bám người.
Hắn đuổi ta từ thư phòng ra tiền sảnh, lại đuổi tiếp ra hậu viện.
Mỗi lần thấy ta chướng mắt, hắn liền lạnh mặt, không để ý đến ta.
Ta biết hắn giận, liền dỗ hắn:
“Phu quân nói thiếp sai ở đâu được không? Thiếp sửa là được.”
Hắn thở dài, dịu dàng xoa đầu ta:
“Thanh Y không sai gì cả. Là ta công vụ bận rộn, sơ suất với nàng.”
“Nàng chỉ cần ngoan ngoãn một chút, nghe lời ta là được rồi.”
Như gần như xa, hư hư ảo ảo.
Một cái tát kèm một viên kẹo, giống như đang dạy một con chó.
Rất nhanh, ta đã chuẩn bị mọi thứ thỏa đáng.
Ngày cưới cũng càng lúc càng gần.
Theo tập tục, trước hôn lễ, tân lang và tân nương không được gặp nhau.
Thế nên mấy ngày nay, Mạnh Dực không đến nhà họ Thẩm.
Cho đến đêm trước ngày thành hôn.
Cửa sổ “cộc cộc” vang lên hai tiếng, hé ra một khe nhỏ.
Lần này, chui vào không phải con rối, mà là một cái đầu người.
Ta sững sờ một lúc lâu, rồi “phụt” cười thành tiếng.
“Sao chàng không đi từ cửa chính? Muốn trèo cửa sổ thật à?”
Ta bước tới mở cửa sổ cho Mạnh Dực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Hắn lại ngăn ta.
Ta rất ít khi thấy đôi mắt nào sáng rỡ như mắt hắn lúc này.
Hắn hỏi ta: “Ta thật sự sắp cưới nàng sao?”
Ta gật đầu: “Đúng vậy.”
Hắn lại hỏi ta: “Nàng thật sự sắp gả cho ta sao?”
Ta gật đầu: “Đúng thế.”
“Tiểu gia… à không, không phải! Ta biết rồi!”
“Rầm” Hắn đóng sập cửa sổ, chạy mất.
Ta lắc đầu cười, chuẩn bị rửa mặt chải đầu đi nghỉ.
Vừa tháo búi tóc xuống, cửa sổ lại “cộc cộc” vang lên.
“Chàng quay lại làm gì vậy?”
Cửa sổ vừa hé ra một khe, ta đã thấy tà áo trắng.
Tay ta khựng lại.
Là Tạ Thần Ninh.
15.
Hắn không nói gì.
Ta cũng không mở lời.
Giữa khoảng lặng ấy, mưa xuân rơi tí tách trên song cửa sổ.
Cuối cùng hắn cũng cưới được cô gái mình yêu thương.
Đêm trước tân hôn, lẽ ra hắn nên tâm tâm niệm niệm đến tân nương của mình mới phải.
Gã chạy đến đây làm gì?
Ta chợt nhận ra, Tạ Thần Ninh, có lẽ không hẳn yêu say đắm Lạc Lăng Sương.
Cũng không hẳn là ghét bỏ ta đến tận xương tủy.
Gã chỉ là luôn mê luyến thứ mình không có được.
“Thanh Y.”
Gã nhẹ giọng mở lời, giọng khàn khàn:
“Coi như ta thua được không? Chúng ta đừng giận dỗi nữa.”
“Mấy ngày nàng rời đi, không đêm nào ta ngủ ngon giấc.”
“Là ta sai rồi.”
Bóng gã in lên giường, hơi khom lưng:
“Ta không nên bỏ nàng lại vào ngày sinh thần.”
“Ta đã hứa, sinh thần mỗi năm đều sẽ bên nàng.”
“Ta không nên vì Lạc Lăng Sương mà lần lượt lạnh nhạt với nàng.”
“Nàng về với ta đi.”
“Nàng về, hôn lễ ngày mai hủy bỏ.”
“Ta không cưới nàng ta nữa.”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com