Gió Xuân Không Thổi Về Phủ Cũ

Chương 5



Hôm nay ta cùng hắn đến phường thêu xem hỷ phục.

 

Thuyết phục chưởng quầy bên kia mãi mà lão cũng sống c.h.ế.t không chịu bán vải gấm Vân cho ta.

 

Thấy Mạnh Dực tức giận, giơ tay muốn đập thẻ bài đeo trên eo lên bàn.

 

Vừa liếc mắt nhìn thấy ta:

 

“A, hôm nay thời tiết thật tốt nha! Nắng vàng rực rỡ, trời quang mây tạnh, gió xuân nhẹ lướt, ánh nắng chan hòa!”

 

“Thẩm cô nương, chúng ta ra hồ chơi thuyền đi.”

 

Ra khỏi phường thêu, ta vẫn còn che miệng cười nhẹ.

 

“Nương tử, đừng cười ta nữa…” Người bên cạnh nhẹ nhàng trách.

 

Đột nhiên, bàn tay hắn khẽ nắm lấy tay ta.

 

Tim ta chợt lỡ một nhịp.

 

Ngay lúc ấy, trên phố bỗng xôn xao.

 

“Vĩnh Ninh Hầu hồi kinh! Người không phận sự mau chóng tránh ra!”

 

Ta bị đám đông chen đến mức lui về phía sau hai bước.

 

Ngẩng đầu lên, thấy hai con ngựa mở đường phía trước.

 

Tạ Thần Ninh cưỡi ngựa theo sau, sau lưng là vài cỗ xe ngựa.

 

Trước người hắn là một mỹ nhân kiều diễm.

 

“Thanh Y.” Thấy ta, mắt Tạ Thần Ninh thoáng hiện nét vui mừng.

 

Hắn giục ngựa định tiến lại gần.

 

Lạc Lăng Sương nghiêng người tựa vào hắn: “Hầu gia!”

 

Tạ Thần Ninh đỡ lấy nàng ta.

 

Quay đầu nhìn lại ta, như sực nhớ điều gì, trong mắt hắn ánh lên vẻ cao ngạo.

 

“Lại đây”. Hắn khẽ nâng cằm, từ trên cao nhìn ta.

 

“Đỡ tân nương của vi phu xuống ngựa.”

 

8.

 

Giữa phố phường huyên náo.

 

Giữa thanh thiên bạch nhật.

 

Công khai sỉ nhục.

 

Ta suýt nữa bật cười thành tiếng.

 

Định bước lên, nhưng phát hiện có người kéo tay ta lại, chắn ta ra phía sau.

 

Ta quay người lại nắm c.h.ặ.t t.a.y Mạnh Dực, lắc đầu với hắn.

 

Trước mặt bao người, ta không muốn để phủ Tướng quân bị lời ra tiếng vào.

 

Chuyện của ta, ta tự xử lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Mạnh Dực cúi đầu nhìn tay ta nắm lấy tay hắn, ngẩn người trong chốc lát.

 

“Thẩm Thanh Y, nàng điếc à?!”

 

Bá tánh đứng hai bên đường đã vây kín. Tạ Thần Ninh đại khái không nhìn thấy Mạnh Dực.

 

Ta thuận thế đẩy hắn ra sau lưng, đứng lên phía trước:

 

“Ta thấy người điếc không phải ta.” Ta bước một bước: “Mà là Hầu gia đã phát điên rồi! Ta với ngài rõ ràng đã…”

 

“Thẩm Thanh Y! Nàng dám nói ta điên?!”

 

“Hầu gia~”- Lạc Lăng Sương yếu ớt nép vào lòng Tạ Thần Ninh.

 

“Hầu gia, đừng giận tỷ tỷ.”

 

“Là Lăng Sương không tốt, khiến Hầu gia phải rời kinh lâu như vậy, lạnh nhạt với tỷ tỷ, khiến tỷ tỷ giận dỗi với Hầu gia”

 

“Hầu gia” Nàng ta nắm lấy vạt áo Tạ Thần Ninh.

 

“Chuyện trong nhà, mình về rồi xử lý nhé… chàng xem…”

 

Nói rồi nàng ta thẹn thùng cúi đầu.

 

Tạ Thần Ninh đưa mắt nhìn quanh.

 

Dường như lúc này hắn mới nhận ra bá tánh đã vây đông như kiến.

 

“Thẩm Thanh Y nàng xem! Lăng Sương chưa từng học hành mà còn hiểu chuyện hơn nàng!”

 

“Ngoan ngoãn về nhà chờ cho ta.”

 

Hắn giơ roi ngựa trong tay chỉ thẳng vào ta:

 

“Đợi ta tiễn Lăng Sương xong sẽ quay lại tính sổ với nàng!”

 

Vung roi một cái, hắn thúc ngựa mang theo Lăng Sương lao đi.

 

9.

 

Thật là nực cười.

 

Ta và gã sớm đã không còn là phu thê. Giữa ta và phủ Vĩnh Ninh Hầu, cũng chẳng còn chút liên hệ nào nữa.

 

Vì sao phải quay về phủ Hầu chờ hắn?

 

Ta quay thẳng về nhà mình, đóng cánh cổng lớn lại.

 

Đóng cửa phòng.

 

Rồi đóng luôn cửa sổ.

 

Tâm trạng bình lặng suốt hai tháng qua, rốt cuộc bị phá vỡ.

 

Nhưng không sao.

 

Nuôi một con vật cưng nhiều năm, nó c.h.ế.t rồi còn chưa chắc dễ dàng nguôi ngoai.

 

Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.

Huống chi là một người ta đã yêu suốt bao nhiêu năm?

 

Chỉ cần cho ta thêm chút thời gian, rồi cũng ổn thôi.

 

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com