Gió Hạ Khẽ Lay

Chương 8



Tôi khóc lặng một lúc rồi mới thu dọn đồ đạc, chuẩn bị rời đi.

Vừa đứng dậy, tôi mới nhận ra — cách đó không xa có một người đang đứng, không rõ đã nhìn từ lúc nào.

Tôi cúi mắt. Đường ra khỏi nghĩa trang chỉ có một lối. Tôi buộc phải bước về phía đó — nơi Lục Thời Phong đang đứng.

Có lẽ anh cũng đến viếng mẹ mình, chỉ là vô tình gặp tôi.

Lúc tôi vừa đi ngang qua anh, Lục Thời Phong cất giọng:

“Khóc mộ trước mặt mẹ tôi, cô—”

Những lời châm chọc sau đó còn chưa kịp thốt ra, tôi đã quay đầu, ngẩng lên nhìn anh.

Khoé mắt vương lệ, chưa rơi xuống.

Lục Thời Phong nghẹn lại, nuốt hết những lời còn lại vào lòng.

Thật ra… quan hệ giữa tôi và Lục Thời Phong cũng không đến mức tệ như bây giờ.

Thái độ tàn nhẫn như thế này, chỉ xuất hiện đúng hai lần.

Một lần là khi tôi mệt mỏi vì làm trợ lý cho anh, lén gửi hồ sơ xin việc nơi khác, bị anh phát hiện — giận đến mức nổi trận lôi đình.

Một lần là không lâu trước đây, anh nhận được một bức email, xem xong thì lập tức đuổi tôi ra khỏi nhà họ Lục.

Trùng hợp thay — một lần trước tai nạn, một lần sau tai nạn, cách nhau đúng hai năm.

Nhưng giờ đây, tôi đã không còn đau như trước nữa.

Tôi chỉ bình thản nhìn anh, thay cô gái năm xưa từng hết lòng, khẽ hỏi một câu:

“Lục Thời Phong… Có phải vì tôi chưa từng thể hiện cảm xúc trước mặt anh, nên anh thật sự nghĩ tôi sẽ không thấy đau lòng?”

Có phải anh nghĩ… bất kể anh làm gì, tôi cũng sẽ giống như năm mười lăm tuổi, mãi mãi lặng lẽ đi phía sau anh?

Lục Thời Phong mím môi, ánh mắt tối đen.

Bàn tay buông bên người co lại mấy lần, rồi đột ngột siết chặt. Anh nhếch môi, giọng châm chọc:

“Đàm Tịch, cả đời này… cô cũng không trả hết được đâu.”

“Chính cô đã hại c.h.ế.t mẹ tôi, còn ở đây mà giả vờ cái gì?”

13.

Mãi cho đến khi trở về, đầu óc tôi vẫn mơ hồ choáng váng.

Câu nói cuối cùng của Lục Thời Phong, anh từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng ném ra từng chữ:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Vụ tai nạn đó, vốn dĩ không phải là ngoài ý muốn. Cô đoán xem… ai là kẻ phản bội trong nhà họ Lục?”

Hộp thư của tôi nhận được một email.

Tay tôi run rẩy nhấp vào mở ra — bên trong là hàng loạt tài liệu mà người của Lục Thời Phong thu thập được. Tất cả manh mối đều chỉ về một hướng: vụ tai nạn năm ấy là do con người gây ra.

Thời điểm đó, Lục phu nhân và Lục Thời Phong đang trên đường đi ký một hợp đồng quan trọng. Hành trình của họ được giữ kín tuyệt đối — ngoại trừ một người biết.

Là tôi.

Chỉ có tôi biết lịch trình của họ. Tôi là trợ lý riêng của Lục Thời Phong, cũng lớn lên trong nhà họ Lục. Họ tin tôi gần như tuyệt đối.

Trong email còn kèm một bức ảnh — là tôi đang gặp mặt người bên phía đối thủ cạnh tranh.

Thời điểm ghi lại bức ảnh… chính là ngay trước ngày xảy ra vụ tai nạn.

Nhưng bức ảnh đó là giả. Là ảnh ghép.

Tôi thậm chí không hề quen biết người đàn ông trong ảnh.

Thế nhưng, trong mắt Lục Thời Phong, tôi chính là mắt xích duy nhất có thể rò rỉ thông tin.

Anh thậm chí không thèm đến hỏi tôi lấy một câu.

Đã mặc định kết luận — tôi là tội nhân.

Tôi bật cười, thảm hại, cả người co rúm lại trong ghế như một mảnh vụn bị vứt bỏ.

Thảo nào…

Thảo nào, ngày hôm trước còn vẽ bản thiết kế cho màn cầu hôn,

Mà ngày hôm sau, anh đã lạnh lùng nói: “Cút.”

Thảo nào, anh thà quay lại với Giang Tâm,

Cũng không muốn có bất kỳ liên hệ nào với tôi.

Tôi tắt hộp thư. Không nói lời nào để biện minh.

Bởi vì tôi biết — Lục Thời Phong sẽ không tin.

Thật ra… chỉ cần anh chịu dừng lại một chút, tiếp tục điều tra sâu hơn…

Anh sẽ biết, người biết được lịch trình hôm đó…

Không chỉ có tôi.

Còn có Giang Tâm.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com