Giảo Giảo Tự Nguyệt

Chương 2



Ta cười nhạt.

Thật ra, là ta đã quá tin Tống Dần.

Chuyện của hắn, trước đó đã có dấu hiệu.

Nhớ lại mấy ngày trước, trời đổ mưa.

Ta đến thư viện đưa ô cho hắn.

Thư viện hắn ta học, ta đã đến vài lần. Thư trai phía sau có bảy gian, trong đó sáu gian là do ta tài trợ xây dựng.

Viện trưởng rất biết ơn ta, nhưng ông ấy không biết rằng, ta làm vậy chẳng phải vì lòng nhân ái, chỉ đơn giản là không muốn Tống Dần phải ở chỗ không thoải mái.

Tới cửa viện, ta thấy bên trong có bảy, tám thư sinh đang ngồi.

Bọn họ không biết ta, nhưng ta thì nhận ra bọn họ.

"Ngươi tìm ai?" Một người tên Dương Lăng nhìn ta, trong mắt lộ rõ vẻ kinh diễm không hề che giấu.

"Ta tìm Tống Dần, hắn có ở đây không?”

"Hắn đang ở phòng tiên sinh, lát nữa sẽ về." Dương Lăng nghiêng đầu, vành tai hơi đỏ: "Nàng… là gì của hắn?"

Những người khác cũng nhìn ta, ánh mắt đầy suy đoán và tò mò.

Ngực ta khẽ nghẹn lại.

Xem ra, Tống Dần chưa từng nhắc một chữ nào về ta, cũng chưa từng đề cập đến hôn ước của chúng ta.

"Ta là…"

Ta vừa định nói, thì cửa phòng bên cạnh đột ngột mở ra, Tống Dần thấy ta thì sững sờ: “Sao nàng lại tới đây?"

Ta giơ chiếc ô trong tay lên.

"Tối nay ta có thể sẽ không về, nàng không cần đi một chuyến như vậy." Giọng hắn ta dịu dàng: "Trời cũng muộn rồi, ta đưa nàng về."

Ta gật đầu.

Trong phòng, Dương Lăng cùng các thư sinh khác bắt đầu trêu chọc: “Ai đây?"

Ta không đi ngay, mà nghiêm túc nhìn Tống Dần, muốn xem hắn ta sẽ giới thiệu ta thế nào.

"Nàng ấy là muội muội của ta, đừng làm nàng ấy sợ."

Tống Dần đáp một cách trơn tru, không chút do dự.

Tiếng trêu ghẹo càng lớn hơn.

Có người hỏi: “Muội muội mấy tuổi? Đã có hôn ước chưa?"

"Các ngươi đừng nói bừa." Sắc mặt Tống Dần trầm xuống, ngăn họ lại.

Ta khẽ gật đầu với đám thư sinh trong phòng, chậm rãi bước đi dọc theo hành lang.

Tống Dần nói ta là muội muội.

Vậy sau này khi ta thành thân với hắn, hắn ta sẽ giải thích thế nào với các đồng môn?

Hay vốn dĩ, hắn ta chưa từng có ý định lấy ta?

"Bằng hữu của Tống huynh."

Dương Lăng bất ngờ chạy theo ta, mặt đỏ lên, ngượng ngùng nói: “Ta là Dương Lăng, nhi tử của Dương Thị lang ở phố Đông."

Dứt lời, thiếu niên kia liếc nhìn ta thật sâu, rồi đỏ mặt chạy mất.

Ta ngoảnh lại, thấy Tống Dần sững sờ đứng đó, mặt tái nhợt.

"Ta tự về được, ca ca không cần tiễn."

Ta không nhìn hắn ta nữa, bung ô, bước vào màn mưa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Thật ra, giấc mộng đẹp mà ta và Tống Dần cùng dệt nên, lẽ ra đã vỡ nát ngay trong cơn mưa đó.

Chỉ là, ta vẫn luôn tự lừa dối bản thân mà thôi.

3.

Tại sao Tống Dần không nói với ai về quan hệ của chúng ta?

Đại khái ta cũng hiểu được.

Phụ thân ta mất vì bạo bệnh khi ta lên tám, để lại hai cửa hàng trà. Mẫu thân ta gắng gượng chống đỡ được ba năm.

Nhưng bà ấy thực sự không có khiếu kinh doanh, thế nên khi ta mười một tuổi, ta đã tiếp quản việc làm ăn.

Lúc đầu loạng choạng vấp ngã, nhưng sau một năm, ta cũng dần quen tay… Gặp gỡ nhà cung ứng, bồi dưỡng quản sự, đến các vùng khác thu mua hàng hóa...

Chín năm qua, cửa hàng trong tay ta từ hai gian nhỏ bé đã mở rộng thành ba mươi sáu gian, việc buôn bán ngày càng suôn sẻ, còn ta thì đã hoàn toàn trở thành một thương nhân thực thụ.

cẻm ơn đã các tình iu đã đọc truyện, iu tui iu truyện thì hãy bình luận đôi câu và ấn theo dõi nhà tui để đọc thêm nhiều truyện hay nhoaaa ❤️‍🔥❤️‍🔥❤️‍🔥

Thương nhân có tiền nhưng địa vị thấp, mà Tống Dần thì đã nửa bước tiến vào quan trường.

Hắn ta sợ nếu nói ra thân phận ta, sẽ bị bạn đồng môn cười nhạo.

Hắn ta sợ nếu thừa nhận quan hệ với ta, sẽ bị vấy mùi tiền tài, bị ân sư của hắn ta, cũng là Thủ phụ trong triều đình chán ghét, sau này khó mà chen chân vào hàng ngũ thanh lưu.

Tối hôm đó, Tống Dần đến tìm ta.

Ta trả lại ngọc bội đính hôn cho hắn ta.

"Ngươi đã làm ra chuyện như vậy, thì đừng đến dây dưa với ta nữa. Hãy leo lên cành cao của ngươi, chúc ngươi đạt được điều mình mong muốn."

"Nàng hãy nghe ta nói, ta và Quận chúa hoàn toàn trong sạch."

Hắn ta đứng ngoài cửa, cố gắng giải thích.

Ta lắc đầu, chỉ cảm thấy vô cùng chán nản.

"Ngươi biết tính ta mà, bây giờ đi đi, ta còn có thể giữ lại thể diện cho ngươi. Nếu còn dây dưa, vậy thì cứ chuẩn bị mà thân bại danh liệt đi."

Ta đóng cửa, không để ý đến hắn ta nữa.

Tống Dần đứng trước cửa thật lâu mới chịu rời đi.



Hôm đó, học viện Tùng Sơn gửi cho ta một tấm thiệp mời, mời ta đến một chuyến.

"Vốn lão phu định tự mình đến bái phỏng, nhưng bận rộn trăm công nghìn việc, đành phải mạo muội thỉnh Từ đương gia đi một chuyến vậy."

Viện trưởng pha trà mời ta, cùng ta ngồi xuống đình Phong Nguyệt trong học viện.

"Được đến thư viện tận hưởng chút thanh nhã, là may mắn của ta."

"Sao có thể chứ, Từ đương gia dù là thương nhân nhưng lại có lòng nhân ái rộng lớn, tài mạo song toàn, lão phu cũng phải tự thấy hổ thẹn."

Ta khiêm tốn đáp lại, chờ đợi lời tiếp theo của ông ấy.

"Ngày mười tháng sáu này là tròn sáu mươi năm học viện được xây dựng, lão phu định mở tiệc chiêu đãi tân khách, nhưng thực sự lực bất tòng tâm, lo rằng không thể chu toàn mọi việc."

Viện trưởng vuốt chòm râu hoa râm, gương mặt thoáng nét bối rối.

Khách khứa của học viện Tùng Sơn, nếu không phải là các bậc đại nho, thì cũng là quan viên cao cấp trong triều đình, lo lắng của ông ấy cũng là điều dễ hiểu.

"Vì vậy, lão phu có một thỉnh cầu đường đột, không biết Từ đương gia có thể chủ trì việc này giúp lão phu được không?"

Sợ ta từ chối, viện trưởng vội vàng nói thêm: “Lão phu nhìn quanh bốn phía, người có thể làm tốt việc này, thực sự chỉ có Từ đương gia mà thôi."

Có lẽ vì ta là nữ tử, nên ông ấy đặc biệt nhấn mạnh, cố gắng giải thích cặn kẽ.

Về tình về lý, ta đều không thể từ chối.

Ta khẽ gật đầu: “Được. Ta sẽ sắp xếp công việc, hai ngày sau sẽ đến học viện bắt tay vào chuẩn bị."

Chỉ còn một tháng rưỡi, thời gian có hơi gấp, nhưng vẫn đủ để xoay sở.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com