Sợ rằng sau khi nói ra những lời đó, ta sẽ bị coi là yêu ma –
Ta từng thấy một người trong làng c.h.ế.t đi sống lại bị người khác trói lại thiêu sống.
Nhưng thực chất, cái gọi là c.h.ế.t đi sống lại đó chẳng qua chỉ là do thầy lang chẩn đoán sai.
“Sao vậy?” Giang Tụ Bạch nghiêng đầu nhìn ta, ánh mắt vẫn bình thản như mọi khi.
Thế là ta bỗng dưng im lặng.
Ta tự nhủ, đây là Giang Tụ Bạch mà mình nợ rất nhiều ân tình.
Đây là phủ Tướng quân đối xử với mình cực kỳ, cực kỳ tốt.
Rồi ta nghe thấy mình cất lời, giọng hơi khàn đặc:
“Ta… ta từng có một giấc mơ.”
14
Ta vẫn không dám nói với Giang Tụ Bạch rằng mình là người c.h.ế.t đi sống lại.
Ta chỉ có thể bịa ra một giấc mơ, rồi vắt óc suy nghĩ xem rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì.
Nguyên nhân là một phó quan dưới trướng Giang tướng quân tạo phản, vu cáo phủ Tướng quân thông đồng với giặc phản quốc.
Giang Quý Phi được sủng ái không suy giảm, Giang tướng quân nắm trong tay binh lực hùng hậu lại được lòng dân, phủ Tướng quân công cao át chủ, sớm đã là cái gai trong mắt, cái dằm trong thịt của kẻ khác.
Sự suy tàn của phủ Tướng quân là điều tất yếu.
Đây là lời một lão ma ma sắp c.h.ế.t nói với ta.
Viên phó quan đó còn do chính Thẩm Thời Quý đích thân trói lại giải đi.
Lúc đó, để được gặp Thẩm Thời Quý, ta đã nhìn thấy hắn từ xa.
“Người đó, người đó má trái có một vết sẹo, cằm có một nốt ruồi đen rất to. Hắn họ Trương.”
Ta cố gắng miêu tả giấc mơ kia chi tiết hơn: “Còn thị nữ tên Liên Tâm bên cạnh Giang Quý Phi, ả không phải người tốt. Ả là người của Hoàng hậu, sau này còn vu khống Giang Quý Phi tư thông với người khác…”
Nói được nửa chừng, ta bỗng khựng lại.
Hình như ta nói nhiều quá rồi, nói đến mức không còn giống một giấc mơ nữa.
Thế là ta mím môi, dè dặt ngẩng đầu nhìn Giang Tụ Bạch: “Tuy chỉ là một giấc mơ, nhưng ta cảm thấy… ta cảm thấy nó như sắp xảy ra vậy…”
Giọng ta hơi run.
Ta không biết Giang Tụ Bạch có tin mình không.
Thế là ta miên man suy nghĩ, nếu Giang Tụ Bạch không tin ta, ta phải làm sao để giải quyết nguy cơ sắp tới đây.
“Ta biết rồi.”
Nhưng Giang Tụ Bạch chỉ “ừm” một tiếng, rồi đưa tay xoa đầu ta: “Ta sẽ đi điều tra những người này, nàng cứ ở trong phủ đợi tin của ta là được.”
Lần này đến lượt ta ngẩn người: “Ngươi… ngươi tin ta?”
“Ta đương nhiên tin nàng.”
Giang Tụ Bạch bỗng cười rộ lên, rồi lại thở dài như nói đùa: “Nếu ta không tin nàng, thì nàng sẽ vất vả lắm đấy.”
Chỉ một câu nói ấy lại khiến ta bất giác đỏ hoe mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Có một khoảnh khắc, ta nghĩ giá như kiếp trước người đầu tiên ta gặp là Giang Tụ Bạch thì tốt biết mấy.
Hắn sẽ tin ta.
Và ta cũng sẽ không rơi vào kết cục thê thảm như vậy.
“Sao lại khóc rồi?”
Giang Tụ Bạch bỗng luống cuống tay chân.
Hắn cuống quýt tìm khăn tay, rồi bối rối giải thích với ta: “Ta… ta chỉ nói vậy thôi, nếu nàng không thích nghe thì ta không nói nữa.”
Giọng hắn càng lúc càng nhỏ.
Cuối cùng, Giang Tụ Bạch dứt khoát ngậm miệng, lấy ra túi đồ ăn vặt mang theo bên mình, cẩn thận hỏi ta:
“Ăn không?”
Không biết từ bao giờ, Giang Tụ Bạch bắt đầu mang theo một ít đồ ăn ngọt bên mình.
Hắn nói, hộ vệ đi theo bên cạnh gầy gò nhỏ bé, đến nỗi chủ nhân như hắn cũng bị người ta coi thường lây.
Ta gật đầu, nhưng mắt vẫn đỏ hoe.
Nhất thời cũng không rõ là vì sợ bị phát hiện, hay là vì câu nói kia của Giang Tụ Bạch.
Nhưng Giang Tụ Bạch lại thở phào nhẹ nhõm.
Hắn nằm trên ghế tựa, hai tay gối sau đầu, yên lặng ngắm nhìn bầu trời.
Đến khi ta ăn xong chỗ đồ ăn đó, hắn vẫn giữ nguyên tư thế ấy, không hề thay đổi.
“Mộc Đầu,” hắn gọi ta, lúc nghiêng đầu nhìn ta, đáy mắt tràn ngập ý cười vụn vặt: “Thật ra ta cũng muốn về nhà lắm.”
“Ngươi đang ở phủ Tướng quân mà.”
“Không phải nhà ở đây.”
Giang Tụ Bạch cười, chỉ lên trời: “Nhà của ta ở một nơi rất xa, rất xa, có lẽ cả đời này ta cũng không về được.”
Ta ngẩn ra, buột miệng nói một câu: “Chẳng lẽ ngươi là tiên nhân?”
Giang Tụ Bạch bị ta chọc cho ôm bụng cười ngặt nghẽo.
“Nói vậy cũng không sai,” hắn nghiêng đầu: “Dù sao thì người ở chỗ bọn ta có thể lên trời xuống biển, đối với các ngươi quả thực cũng xem như tiên nhân.”
“Chúng ta giống nhau.”
Giang Tụ Bạch đứng dậy.
Hắn dường như muốn véo má ta, nhưng lại nhớ ra điều gì đó, ngón tay khẽ co lại.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Cuối cùng chỉ cúi người xuống, dùng mu bàn tay lành lạnh chạm nhẹ vào má ta để an ủi.
Rồi hắn nhìn ta chăm chú, giọng cực khẽ:
“Vậy nên, Mèo con, đừng sợ.”
Giang Tụ Bạch luôn nói ta là một con mèo nhỏ.
Một con mèo gầy yếu nhát gan, nhưng thực ra lại cực kỳ mỏng manh dễ vỡ.