Giang Tầm Noãn

Chương 15



Giang Tụ Bạch nói, chàng vốn dĩ là một cánh diều giấy trôi nổi bên ngoài thế giới này.



Là ta đã từng để chàng nhìn thấy hướng của sợi dây.



Lời này của chàng nói quá huyền ảo, ta không hiểu.



Nhưng ta biết ta là hộ vệ nợ Giang Tụ Bạch rất nhiều rất nhiều bạc.



Ta phải đưa chàng về nhà.



Trời dần sáng.



Ta loáng thoáng nghe tiếng viện binh kéo đến, còn có người sốt sắng hỏi han tình hình của ta.



Nhưng trước mắt ta đã bị m.á.u che mờ, nhìn chẳng rõ gì sất.



Mãi đến khi có thứ gì đó cứng cứng chọc nhẹ vào má.



Theo phản xạ, ta nghiêng đầu nhìn.



Lần này thì ta thấy rõ rồi—



Đó là một đóa hoa nở rộ giữa biển máu.



Một đóa hoa được tạc từ gỗ.



«Gỗ nở hoa rồi.»



Giọng Giang Tụ Bạch thì thào, gần như chẳng thể nghe rõ, nhưng vẫn phảng phất ý cười:



«A Noãn, chúng ta về nhà thôi.»



【Vĩ thanh】



Giang Tụ Bạch đã được sư phụ của chàng đón đi.



Đó là một vị đạo sĩ vân du tứ hải, nghe nói cũng chính là người đã giúp Giang Tụ Bạch giữ lại hồn phách khi chàng còn thơ bé.



Khi thấy ta, vị đạo sĩ kia bỗng phá lên cười ha hả:



«Giờ hắn đã là Thái phó của tân triều, g.i.ế.c một vị công chúa tiền triều không được sủng ái là chuyện dễ như trở bàn tay.»



Ta hiểu những lời của vị đạo sĩ, trong lòng mơ hồ có một suy đoán táo bạo.



Nhưng ta muốn nghe chính miệng Giang Tụ Bạch nói.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

«Khi nào con có thể gặp lại chàng?»



«Cớ sao lại muốn gặp nó?» Lão đạo sĩ cười tủm tỉm hỏi.



Lần này ta đáp dứt khoát: «Con thích chàng.»



«Vậy nếu là cả đời thì sao?»



«Vậy con sẽ đợi chàng cả đời.»



Nghe vậy, lão đạo sĩ cười càng lớn hơn: «Vậy thì cứ chờ đi!»



Lão đạo sĩ đưa Giang Tụ Bạch đi mất, chẳng biết đã đi về đâu.



Người nhà họ Giang an ủi ta, bảo cứ coi như chàng lại đi chơi đâu đó một thời gian.



Thế là ta đợi, xuân qua thu tới.



Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Đợi đến khi ta trở thành người của Giang gia, rồi lại thay Giang Tụ Bạch trở thành nữ tướng quân bách chiến bách thắng nơi sa trường.



Cuối xuân năm sau, ta tìm đến ngoại thành Vĩnh Châu.



Nơi đó từng là một bãi tha ma, giờ đây đã hóa thành đồng ruộng tốt tươi bạt ngàn.



Ta ngồi đó chống cằm lặng ngắm, nào ngờ bị một đứa trẻ chơi đùa gần đó làm b.ắ.n đầy bùn lên người.



Người nhà đứa trẻ đó sợ sệt rối rít xin lỗi ta.



Ta xua tay bảo không sao, nhưng đợi họ đi rồi thì không nhịn được mà nhíu mày.



Bộ y phục này là do chính tay Giang Tụ Bạch lựa cho ta, chàng bảo ta mặc vào trông rất hợp với chàng.



Xem ra phải về sớm thay đồ rồi.



Ta thở dài, vừa quay người định bụng rời đi thì chợt sững sờ.



Một giọng nói quen thuộc vang lên, vẫn mang theo ý cười:



«Mèo con lấm lem ở đâu ra thế này, trông cũng tội nghiệp ghê.»



«Cản đường người khác là không ngoan, hay là theo tiểu gia về nhà nhé?»



 

 

 

 

Hết


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com