Thế là ta muộn màng nhận ra, Tô Uyên hẳn là biết thân phận của ta.
Dù sao thì, nàng ta từng là người Thẩm Thời Quý tin tưởng nhất.
Ngày Tô Uyên đến gặp ta, ta vừa bị ép uống hai bát thuốc, toàn thân đau đớn dữ dội.
"Thật đáng thương."
Nàng ta nhìn ta, đáy mắt ánh lên một tia thương hại mà ta không tài nào hiểu nổi: "Thẩm Thời Quý không đến tìm ngươi, vị tiểu công tử của phủ tướng quân kia cũng không vào được. Ngươi thấy đó, đàn ông đều không đáng tin. Con người ta, vẫn là phải dựa vào chính mình."
Ta không muốn bận tâm đến Tô Uyên.
Nhưng ta phải thừa nhận, câu cuối cùng của nàng ta nói rất đúng.
Thế là ta đập vỡ chiếc bát, dùng mảnh sứ đ.â.m thẳng vào tim Tô Uyên.
"Ta đúng là phải dựa vào chính mình."
Ta thì thầm: "Cho nên mối thù này, ta phải tự tay báo."
Nhưng thuốc kia làm tổn hại cơ thể.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thế là ta dùng hết sức lực, cũng chỉ khiến Tô Uyên bị thương ngoài da, chảy một chút máu.
"Ngươi là đồ điên!"
Nàng ta đau đớn hét lên.
Cung nhân vội vàng kéo ta ra.
Ta nghiêng đầu nhìn Tô Uyên tóc tai bù xù, dáng vẻ tả tơi, hoàn toàn không còn vẻ cao cao tại thượng như trước, bỗng bật cười.
Ta nghĩ quả nhiên vẫn là vì Giang Tụ Bạch.
Giờ đây lá gan của ta cũng lớn hơn không ít.
Như vậy cũng rất tốt mà nhỉ.
21
Hoàng cung loạn rồi.
Hoàng đế đột nhiên bệnh nặng, ngôi vị thái tử bỏ trống đã lâu, mấy vị hoàng tử ngấm ngầm tranh giành vị trí đó.
Đây là chuyện chưa từng xảy ra ở kiếp trước.
Không lâu sau, Tam hoàng tử ép cung.
Ngày cung biến, Thẩm Thời Quý tìm được ta.
Đó là lần đầu tiên ta nhìn thấy hắn kể từ khi vào kinh.
Vị Thẩm tiểu Hầu gia xưa nay luôn nho nhã lịch thiệp, giờ đây toàn thân tỏa ra sát khí lạnh lẽo, nhưng khi nhìn thấy ta lại đột nhiên chuyển thành nụ cười dịu dàng quen thuộc.
"A Cửu," hắn chìa tay về phía ta, cẩn trọng, "ta đến đưa nàng đi."
Ta ngồi đó, lặng lẽ nhìn Thẩm Thời Quý.
Nhìn ngón tay hắn khẽ rụt lại, rồi bối rối gọi ta "A Cửu".
"Nơi này không an toàn," giọng Thẩm Thời Quý khản đặc, vành mắt đỏ hoe, "ta đưa nàng đi trước. Đợi chuyện này qua đi, ta sẽ đưa nàng về."
Hắn ngừng một chút, từng chữ từng chữ nói ra vô cùng khó khăn: "——Tùy nàng muốn đi đâu."
"Nhưng ta không muốn đi cùng ngươi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ta lắc đầu, rồi nói: "Giang Tụ Bạch đã nói, chàng sẽ đón ta về nhà. Ta tin chàng, nên ta phải đợi chàng."
"Nhưng rõ ràng lần này là ta tìm thấy nàng trước mà!" Thẩm Thời Quý tiến lên vài bước, giọng nghẹn ngào, "A Cửu, ai cũng có lúc phạm sai lầm. Nàng không thể nào ngay cả một cơ hội để ta bù đắp cũng không cho chứ? Điều này đối với ta tàn nhẫn biết bao!"
Thế là ta nghĩ, những lời Giang Tụ Bạch nói trước đây quả thật có lý.
Chàng sẽ không vì phạm lỗi lầm mà làm tổn thương ta.
"Nhưng nếu Giang Tụ Bạch không tìm được ta, thì đối với chàng ấy tàn nhẫn biết bao."
Thân thể Thẩm Thời Quý đột ngột cứng đờ.
Ta lại mỉm cười với hắn: "Ngươi đừng gọi ta là A Cửu nữa. Ta không tên Thời Cửu, ta có tên của riêng mình rồi!"
"Tên?"
Thẩm Thời Quý khẽ hỏi.
"Đúng vậy, ta tên là——"
Lời nói đến nửa chừng bỗng dưng ngừng lại.
Ta bực bội nhớ ra, trước khi vào cung, Giang Tụ Bạch vẫn chưa nói cho ta biết tên.
Nhưng giây tiếp theo, một giọng nói mang theo ý cười đã tiếp lời ta.
"Tầm Noãn.
"Nàng ấy tên là Giang Tầm Noãn."
22
Giang Tụ Bạch quả nhiên đến đón ta.
"Ta chẳng qua chỉ đi lấy thuốc giải, không ngờ lại bị ngươi nhanh chân hơn một bước."
Giang Tụ Bạch nhướng mày, hất cằm về phía ta:
"Ngẩn ra đó làm gì? Còn không mau qua đây?"
Thế là ta gần như vui sướng chạy lon ton về phía chàng, nhưng lại bị Thẩm Thời Quý giữ lại.
Ta theo phản xạ muốn rút tay ra, nhưng Thẩm Thời Quý nắm rất chặt.
"A Cửu."
Hắn cố chấp gọi cái tên đó, mắt không chớp nhìn chằm chằm vào ta: "Đến cả nàng cũng không cần ta nữa sao?"
Mang theo sự van xin bi ai.
Trên người hắn cũng có vết thương, nghiêm trọng đến tận xương.
Ta cảm thấy mình nên hận Thẩm Thời Quý.
Nhưng lúc này ta lại thấy hắn vô cùng đáng thương.
Thế là ta suy nghĩ một chút rồi nói: "Ta nghe nói, ngươi yêu ta."
Thân thể Thẩm Thời Quý cứng lại, bàn tay nắm lấy ta khẽ nới lỏng một chút.
Ta lại nói: "Nhưng lại có người nói với ta, nếu ngay cả bản thân ta cũng không cảm nhận được tấm chân tình đó, thì chẳng qua là ngươi không thật sự yêu ta. Ngươi đã cứu ta, cho dù ban đầu ngươi cứu ta cũng là vì chính bản thân ngươi. Nhưng ngươi đã để ta sống sót, còn cho ta học võ. Ít nhất trong khoảng thời gian đó, ta đã từng rất vui vẻ. Nhưng Thẩm Thời Quý, ta vẫn muốn g.i.ế.c ngươi."