Giang Sơn Tuyết

Chương 1



1.

Sau khi nắm giữ triều cương, Thái sư Tạ Diễn chẳng mấy chốc đã hạ lệnh tịch thu toàn bộ phủ Trấn Quốc Công.

Nam đinh bị lưu đày đến nơi biên viễn, nữ quyến thì rơi vào kỹ viện, trở thành công cụ “an ủi nhân tâm” mà triều đình gán cho.

Lý do là: Ngụy Chiêu tham ô ngân khố, khiến quốc khố trống rỗng, không đủ lương thực cứu nạn. Để xoa dịu lòng dân, phải có kẻ gánh tội. Hắn chính là người được chọn.

Sớm biết được biến động, Ngụy Chiêu đã bỏ lại cả phủ, lặng lẽ một mình bỏ trốn.

Mà chúng ta — những nữ nhân bị hắn vứt lại — liền trở thành vật hy sinh.

“Nhược Khanh, ngươi từng thân thiết với Thái sư Tạ, ta cầu ngươi… xin hãy mở lời, để ta và Chiêu nhi có một con đường sống…”

Người lên tiếng là thế tử phi năm xưa, đầu tóc rối bời, sắc mặt nhợt nhạt, trong lòng ôm đứa trẻ còn đỏ hỏn chưa đầy một tuổi.

“Nhược Khanh tỷ tỷ, dù sao cũng là tỷ muội một nhà, tỷ chỉ cần mở lời… Thái sư nhất định sẽ niệm tình…”

Những nữ quyến trong ngục cũng đồng loạt mở miệng, lời lẽ khẩn khoản, như níu lấy chút hy vọng mong manh.

Ta chỉ cuộn người nơi góc tường, gục đầu lên gối, lặng lẽ như chưa từng nghe thấy gì.

Từng quen biết Tạ Diễn? Có lẽ là thế.

Nếu không có biến cố năm ấy, người mà ta gả… vốn nên là hắn.

Tiếng cầu xin không dứt, ta thấy đầu đau như búa bổ, chỉ muốn nhắm mắt lại, không muốn nghe thêm nữa.

Giọng nữ nhân bỗng nhiên vút cao, xen lẫn điên cuồng và oán hận:

“Tất cả là do ngươi, phủ Trấn Quốc Công mới rơi vào cảnh này!”

“Bổn phi nể tình ngươi mới cầu xin, Thẩm Nhược Khanh, đừng tưởng bản thân có thể sống sót!”

“Cho dù ta có chết, cũng phải kéo ngươi cùng chôn theo!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Thù hận, bi ai, ganh ghét — mọi cảm xúc bị dồn nén bấy lâu rốt cuộc cũng trào ra cùng lúc.

Nàng ta giật phăng trâm ngọc trên đầu, tay run rẩy mà hung hăng đ.â.m thẳng về phía ta.

"Choang!" — tiếng ngọc vỡ vang lên chói tai.

Chiếc trâm rơi xuống đất, vỡ vụn như số mệnh của những nữ nhân chốn lao tù.

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

“Ồn ào đủ rồi. Tất cả nữ quyến, theo ta ra ngoài.”

Cửa ngục mở ra, một vệt nắng nghiêng hắt vào từ khung cửa gỗ, rọi lên bóng áo bào bạc của người vừa đến.

Tạ Diễn khoác áo choàng lông bạc, bước chậm rãi theo sau thị vệ. Hắn cụp mắt, chẳng nói lấy một lời.

So với bốn năm trước, dung mạo ấy gần như không đổi, chỉ là khí thế quanh thân thêm phần lạnh lẽo, mang theo vẻ xa cách khó lường.

Ánh mắt hắn dừng lại nơi ta, khóe môi khẽ nhếch, trong đáy mắt sâu thẳm khẽ lay động một tầng sóng mỏng.

Đã lâu không thấy ánh mặt trời, ra khỏi ngục rồi, ánh sáng kia khiến mắt ta lóa lên.

Vừa đứng dậy đã lảo đảo, ta nheo mắt, gắng nhận rõ phương hướng dưới chân.

Gió thu hun hút, như khúc nhạc tiễn đưa vận mệnh những người đàn bà bạc phận.

Đi ngang qua hắn, trên đầu gối đột nhiên truyền tới một trận đau nhức.

Ta ngã khuỵu xuống, xiêm y vốn đã rách nát nay càng thêm tả tơi, làn da trắng hằn lên từng vết bầm tím rõ rệt.

“Lại giở trò cũ?”

Tạ Diễn khẽ cau mày, ánh mắt lạnh lẽo, giọng trầm trầm pha chút chán ghét:

“Chậc, ta sẽ không mắc lừa thêm lần nào nữa đâu.”

Thật nực cười.

Thì ra, trong mắt hắn, ta là kẻ như thế.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com