Giang Hạ
Kẻ phụ bạc chân tình phải nuốt ngàn mũi kim.
Tôi muốn Bùi Diên phải dằn vặt cả đời, mỗi khi nhớ đến tôi chỉ còn lại đau khổ và hối hận.
Sau khi Bùi Diên ôm Lâm Thanh Nghiên ra khỏi phòng tắm.
Anh ấy thay cho Lâm Thanh Nghiên chiếc áo sơ mi sạch, sấy khô tóc cho cô ta.
Sau đó cẩn thận nâng đùi Lâm Thanh Nghiên lên, tỉ mỉ thoa thuốc mỡ trị bỏng cho cô ta.
Một loạt động tác ấy thuần thục như thể đã từng cố ý luyện tập.
Tôi chợt nhớ ra.
Khi mới ở bên Bùi Diên.
Trên đường đi làm thêm, tôi không may bị rơi vào nắp cống, xương cẳng chân bị gãy không thể cử động được, tôi khóc lóc gọi điện cho Bùi Diên.
Anh ấy nói: "Em gọi 120 trước đi, đợi anh xong việc bên này sẽ đến tìm em."
Khi đối mặt với tôi, anh ấy luôn rất bình tĩnh.
Trong thời gian vết thương hồi phục, tôi không tiện gội đầu.
Anh ấy nói: "Anh làm thẻ cho em rồi, ra tiệm làm tóc mà gội."
Quen biết Bùi Diên sáu năm.
Để Bùi Diên yên tâm làm việc, về cơ bản mọi việc đều do tôi tự mình giải quyết.
Thế mà tôi chưa từng phát hiện ra.
Hóa ra anh ấy còn có một mặt dịu dàng đến vậy.
...
Sau khi thoa thuốc mỡ cho Lâm Thanh Nghiên xong, Bùi Diên mới quay đầu nhìn tôi đang ngồi trên ghế sô pha.
Chỉ là lúc này, giữa đôi lông mày của anh ấy, tràn đầy sự thất vọng dành cho tôi:
"Thanh Nghiên chỉ muốn đến đây để xin lỗi về chuyện hôn lễ, vậy mà em lại độc ác đến mức dùng nước sôi hắt vào người cô ấy."
"Giang Hạ, em đã biến thành thế này từ khi nào vậy?"
Độc ác?
Anh ấy vậy mà lại nói tôi độc ác.
Tôi cười ra nước mắt.
"Bùi Diên, anh nói anh sẽ vô điều kiện đứng về phía tôi, lẽ nào anh quên hết rồi sao?"
Trước kia, Bùi Diên còn luôn nói tôi là đứa ngốc nhất thiên hạ.
Rõ ràng có thể chọn một cuộc sống tốt đẹp hơn, vậy mà lại cứ muốn đi theo anh ấy chịu khổ.
Chưa đợi tôi tiếp lời, Lâm Thanh Nghiên đã nhanh chóng cướp lời.
"Bùi Diên, em tin Giang Hạ không cố ý đâu, anh đừng trách cô ấy."
"Nói cho cùng, cũng là lỗi do em không cẩn thận, không kịp thời tránh được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lâm Thanh Nghiên ra vẻ đang giúp tôi giải thích, nhưng khi nhìn tôi, ánh mắt cô ta lại tràn đầy vẻ đắc ý.
Bùi Diên dịu dàng vuốt ve đầu Lâm Thanh Nghiên.
"Thanh Nghiên, sao em lại lương thiện đến vậy chứ."
Thế nhưng vừa quay sang tôi, sắc mặt anh ấy liền thay đổi:
"Giang Hạ, Thanh Nghiên không truy cứu trách nhiệm của em, xem như em may mắn đó."
"Em mau xin lỗi cô ấy đi, chuyện này cứ thế cho qua."
Tôi nhìn hai người trước mặt, cô nói một câu tôi nói một câu, giống hệt cặp đôi đang trong giai đoạn mập mờ.
Ngược lại, tôi lại như một người ngoài cuộc không quan trọng.
Trong khoảnh khắc đó, tôi thực sự muốn biến mất ngay lập tức, tác thành cho hai người họ.
"Bùi Diên, chúng ta chia tay đi."
Câu nói đột ngột của tôi khiến Bùi Diên trở nên thiếu kiên nhẫn,
"Giang Hạ, rốt cuộc em đang giở trò gì vậy?"
Anh ấy vẫn tưởng tôi đang giận dỗi anh ấy vì chuyện hôn lễ.
"Chuyện hôn lễ không phải anh đã nói với em rồi sao, đợi sau này chúng ta có thời gian thì tổ chức lại?"
Chỗ bỏng ở lòng bàn tay nóng rát, đau buốt.
Tôi nhìn Bùi Diên, nước mắt chực trào ra ngay lập tức.
"Vậy thì là khi nào?"
Bùi Diên đột nhiên im lặng, không nói thêm lời nào.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Xem ra anh ấy thật sự không định tiếp tục hôn lễ nữa.
Vậy bước tiếp theo là gì? Có phải sẽ đá tôi ra, sau đó đường đường chính chính ở bên Lâm Thanh Nghiên?
Tôi thu hồi ánh mắt, trong mắt không còn bất kỳ kỳ vọng nào.
"Tôi không hắt nước vào cô ta, cũng sẽ không xin lỗi."
Anh ấy cười mỉa một tiếng, chỉ vào vết sưng đỏ trên chân Lâm Thanh Nghiên mà giận dữ mắng tôi.
"Vậy ý em là vết bỏng trên người Thanh Nghiên là do cô ấy tự hắt vào?"
"Giang Hạ, em đúng là không thể nói lý được."
Bùi Diên dường như bị tôi chọc giận không ít, khi anh ấy dắt Lâm Thanh Nghiên ra khỏi cửa, một tiếng "ầm" lớn vang lên từ lối vào.
Tiếng ù tai kéo dài rất lâu.
Cho đến khi căn nhà trống trải hoàn toàn chìm vào tĩnh lặng.
Trong ván cược định sẵn không có kết quả này, rốt cuộc tôi vẫn thua Lâm Thanh Nghiên.
Chỉ còn hai ngày nữa là đến lúc rời đi.
Tình trạng sức khỏe của tôi suy giảm nghiêm trọng.
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com