Tân đế vừa đăng cơ, chuyện tuyển tú cũng được đưa lên nghị trình.
Đặc biệt là ngôi vị hoàng hậu, các gia tộc trong triều tranh nhau đề cử, triều đình những ngày này xôn xao náo nhiệt vô cùng.
Nhưng đến lượt bản thân hoàng đế lựa chọn, thì hắn chỉ thấy những người kia đều không bằng biểu muội nhà mình.
"Vừa rồi vào cung, có gặp Quý Hoài và thê tử của hắn không?"
Hoàng đế biết Thôi Anh Châu và Giang Ánh Hà là bằng hữu thân thiết. Cũng biết năm xưa nàng từng thầm mến Quý Hoài.
"Đã gặp."
Nghĩ đến Giang Ánh Hà, Thôi Anh Châu lại khẽ cười.
"Nàng ấy còn nói, đợi sinh con xong sẽ nhận ta làm nghĩa mẫu, bảo ta chuẩn bị sẵn khóa vàng và vòng cổ vàng nữa kìa."
Hoàng đế cũng bật cười.
Sau đó, như nghĩ đến chuyện gì, hắn nhíu mày hỏi:
"Tiểu tử Tạ gia kia vẫn còn đang ầm ĩ đòi hòa ly sao?"
Thôi Anh Châu bất đắc dĩ: "Vẫn còn đấy, nhưng ta không đồng ý."
Hoàng đế tỏ vẻ không vui:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Năm đó gả cho hắn, ta đã thấy thiệt thòi cho muội, Tạ gia lúc ấy còn mong ngóng muốn kết thân với nhà họ Thôi."
"Giờ thì hay rồi, hắn lại tỏ ra hối hận?"
Nói đến đây, hắn khựng lại, cẩn thận quan sát sắc mặt của Thôi Anh Châu.
"Ta nói thật, nếu muội thấy mệt mỏi quá thì cứ đồng ý đi cho rồi?"
Thôi Anh Châu mặt không đổi sắc, chỉ coi hắn đang nói bừa.
"Thế gian này khắc nghiệt với nữ tử ra sao, chẳng lẽ bệ hạ còn không rõ?"
"Với thân phận là trưởng nữ nhà họ Thôi, nếu ta hòa ly không lý do, những muội muội khác trong tộc sẽ phải làm sao?"
"Nếu ta thật sự hòa ly, au này còn ai nguyện ý cưới ta, còn ai dám lấy ta?"
Lời vừa dứt, hoàng đế im lặng.
Nhưng rất lâu sau, nàng chợt nghe đối phương chậm rãi cất lời:
"Nếu biểu muội nguyện ý hòa ly thì để trẫm lập muội làm Quốc mẫu, có gì mà không thể?"
Thôi Anh Châu sửng sốt ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt đầy hồi hộp của hắn.
2
Sau khi biết tin này, Giang Ánh Hà vừa mừng cho bằng hữu, lại vừa có chút lo lắng.
Hồng Trần Vô Định
"Nhưng làm hoàng hậu thì rất mệt đấy phải không? Có bao nhiêu chuyện cần phải quản nữa kìa."
"Hơn nữa, Anh Châu này, tỷ có thích bệ hạ không?"
Thích sao?
Ngay chính Thôi Anh Châu cũng không nói rõ được.
Với vị biểu ca kia, có lẽ nàng đúng là có đôi chút cảm tình.
Nhưng thứ cảm tình ấy, e là chưa đến mức gọi là tình yêu.
Chẳng qua chỉ thấy hắn là người tốt, mà lại cùng nàng lớn lên từ nhỏ, hiểu nhau, quen thuộc với nhau.
Vậy nên, nàng vẫn đồng ý.
Dù sao, với thân phận như nàng, thích hay không thích, vốn dĩ chưa bao giờ là điều quan trọng nhất.
"Thế gian này, vốn không có gì là hoàn hảo tuyệt đối."
Nàng mỉm cười, trong đáy mắt lại là kỳ vọng cùng hoài bão đối với tương lai.
"Nếu ta có thể bước lên ngôi cao, thì cũng có thể giúp đỡ được nhiều nữ tử khác, chẳng phải vậy sao?"
3
Về sau, triều đình tranh cãi càng thêm kịch liệt.
Chỉ là chủ đề đã chuyển từ "lựa chọn hoàng hậu", sang thành “phản đối một hoàng hậu tái giá”, cho rằng nữ tử từng gả chồng thì không xứng làm mẫu nghi thiên hạ.
Triều thần tranh cãi suốt một tháng trời, ầm ĩ mãi không thôi.
Vì lời đe dọa của Giang Ánh Hà và cả lời nhờ vả của bằng hữu, Quý Hoài gần như một mình chống lại muôn vàn lời chỉ trích.
Quý đại nhân than trời than đất, mỗi ngày thượng triều chẳng khác nào đi tế mộ.
Đến cuối cùng, kết thúc cuộc tranh cãi ấy lại là một câu của hoàng đế:
"Đích nữ Thôi gia, có gì là không xứng?"
Lời vừa thốt ra, triều thần lập tức câm lặng.
Phải rồi.
Đó là đích nữ của Thôi gia, danh môn trăm năm.
Nếu luận về xuất thân, nàng có gì mà không xứng chứ?
Thế là, ngôi vị hoàng hậu chính thức được định đoạt.
Sau khi hạ triều, hoàng đế liền xoay người phân phó Nội Vụ phủ chế tác một bộ khóa vàng và vòng cổ vàng.
Đã muốn nhận nghĩa mẫu thì hắn đây dĩ nhiên chính là nghĩa phụ rồi.