Lăng Chi Triệt lo lắng đỡ lấy ta, nhưng ta chỉ khẽ lắc đầu, nói mình không sao, rồi bảo hắn đưa ta đi tìm Nguyên Thư Dao.
So với tưởng tượng, Nguyên Thư Dao trấn định hơn ta nghĩ nhiều.
Nàng trông có vẻ đã mấy đêm không ngủ, tuy quần áo vẫn sạch sẽ, nhưng nhăn nhúm cả lại, vừa nhìn đã biết là dùng Tịnh thân quyết để xử lý qua loa.
Nàng một bên lật sách điển tịch, một bên trông chừng lò luyện đan, dáng vẻ thong dong, nhưng thần sắc lại cực kỳ nghiêm túc.
Trải qua chuyện này, nàng như bỗng chốc trưởng thành hoặc cũng có thể là vì gầy đi quá nhiều, nhìn qua đã chẳng còn là tiểu cô nương mềm mại, ngọt ngào như trước nữa.
Cằm nàng đã thon lại, sắc nét như cánh sen vừa hé nở.
Giữa trán hơi nhíu, đôi mắt hạnh trầm lặng, ngay cả nốt ruồi lệ bên khóe mắt cũng như đậm màu hơn, khiến vẻ đẹp kia thêm phần sâu thẳm.
Với dáng vẻ bây giờ, quả thực đã có vài phần khí chất của “đệ nhất mỹ nhân tam giới” trong tương lai.
“Sư tỷ… sư tỷ tỉnh rồi…”
Nguyên Thư Dao ngẩng đầu, cuối cùng cũng nhìn thấy ta.
Giây phút ánh mắt chạm nhau, cái dáng vẻ điềm tĩnh, chín chắn ấy bỗng hoàn toàn sụp đổ, nước mắt lập tức trào ra từ đôi mắt đỏ hoe của nàng.
Nàng vẫn như trước, lao vào lòng ta như chim non tìm tổ.
Ta ôm lấy nàng, nhẹ vuốt mái tóc gầy gò ấy, chim nhỏ của chúng ta, sao lại gầy đến thế này rồi.
“Sư tỷ… sao tỷ lại ngủ lâu đến vậy…”
Nguyên Thư Dao ôm chặt lấy ta, khóc đến mức thở không ra hơi, như thể cuối cùng cũng có thể đem hết thảy đau khổ và giày vò suốt bao ngày qua trút ra một lượt.
Trong cơn mơ hồ, từng ký ức nhỏ nhặt giữa ta và Nguyên Thư Dao bỗng hiện về rõ mồn một trong đầu.
Rốt cuộc, ta vì sao lại chịu thay nàng nhận lấy năm mươi roi hình phạt kia?
Vì sao, dù phải hao hết linh lực, thậm chí đánh đổi cả bản mệnh pháp khí, ta vẫn muốn thay nàng và Tiêu Hành chắn lấy đạo thiên lôi ấy?
Có lẽ, ngay từ khi làm những chuyện đó, sâu trong lòng ta đã không còn xem nàng là nữ chính gì nữa.
"Nữ chính" chỉ là một cái danh vô hình, còn Nguyên Thư Dao là một sư muội bằng xương bằng thịt của ta.
Còn Tiêu Hành, nếu ta không thật lòng xem hắn là sư phụ, sao ta lại không màng hậu quả, liều mình thúc động Cửu Thiều để cứu hắn?
Sao chỉ mới thấy hắn trúng một đạo thiên lôi, ta đã cuống đến suýt tẩu hỏa nhập ma?
Ta bất tri bất giác quay đầu nhìn về phía Lăng Chi Triệt.
Vậy còn hắn thì sao, Lăng Chi Triệt?
Rốt cuộc, hắn là gì trong lòng ta?
Từ khi nào, hắn bắt đầu gọi nữ chính là "Dao nhi"?
Từ khi nào, ngay cả lúc không có ai, hắn cũng chỉ gọi ta là "sư muội"?
Vì sao, hắn không còn gọi ta là "Yên Ninh" nữa?
Lăng Chi Triệt, vì sao chứ?
13.
Mấy ngày nay, Nguyên Thư Dao vẫn luôn túc trực trong phòng luyện đan, chỉ đến tận đêm khuya mới lặng lẽ ghé sang phòng Tiêu Hành.
Những lúc không có ai, nàng thích ghé sát bên giường, thì thầm nói chuyện cùng hắn.
Đúng là một kẻ si tình, lời lẽ ngốc nghếch đến mức khiến người nghe cũng phải xấu hổ thay.
“Tiêu Hành, ta không thích gọi chàng là sư phụ, không phải vì không thích chàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Ngay từ lần đầu gặp chàng, ta đã thích chàng rồi.
Nhưng ta không muốn chàng làm sư phụ của ta.
Nếu chàng không phải là sư phụ, có lẽ đã không phải chịu khổ đến thế.
Tiêu lang, chàng ngủ rồi đúng không? Có nghe thấy lời ta nói không?
Chàng cứ ngủ, cứ ngủ thật lâu cũng được... nhưng hãy hứa với Thư Dao, rằng một ngày nào đó, chàng sẽ tỉnh lại, có được không?
Hôm đó chúng ta đi vội quá, còn rất nhiều điều, ta chưa kịp nói với chàng.
Ta không trách chàng đâu, thật đấy.
Chuyện này vốn dĩ là lỗi của ta, làm sao ta có thể trách Tiêu lang được chứ.
Đều tại tên Lăng Chi Triệt đó, hắn nói với ta trong phòng chàng có giấu rượu Lê Hoa, ta mới động lòng, muốn trộm uống thử...”
Ta nghe thấy tên Lăng Chi Triệt, liền không nhịn được mà thất thần, dứt khoát thu lại linh thức, những lời si ngốc sau đó của Nguyên Thư Dao, ta cũng chẳng buồn nghe tiếp nữa.
Ta đã ngồi trên mái nhà quá lâu, đến cả vị trí của những vì sao trên trời cũng đã thay đổi.
Ta lại lấy Cửu Thiều ra xem, vẫn là dáng vẻ ảm đạm ấy.
Đưa lên môi thổi một hơi, tuy vẫn còn phát ra âm thanh, nhưng chỉ là tiếng tiêu bình thường, chẳng còn chút tiên nhạc nào như trước nữa.
Tiêu Hành à… mau tỉnh lại đi, chúng ta đều rất nhớ ngươi.
Lại thêm một tháng nữa trôi qua, mãi đến lúc ấy, Tiêu Hành mới chậm rãi tỉnh lại.
Trong suốt khoảng thời gian này, Nguyên Thư Dao đã từ giai đoạn nằm ở đầu giường tâm tình, phát triển sang giai đoạn nằm bên cạnh táy máy tay chân.
Ta thật sự nghi ngờ, Tiêu Hành kỳ thực vẫn luôn biết cả.
Bởi vì đêm hắn tỉnh lại, y phục trên người Nguyên Thư Dao đã tuột gần hết…
May mà Tiêu Hành mở mắt kịp thời, nếu không để Nguyên Thư Dao còn nằm nhoài thêm một lúc nữa, e là sẽ phá hỏng thanh danh của hắn mất.
Ta nằm trên mái nhà, bị dọa đến nỗi không dám thở mạnh, chỉ sợ bị Tiêu Hành phát hiện ra ta đang lén xem trò vui.
Nhân lúc hắn và Nguyên Thư Dao đang rì rầm thổ lộ, ta nín thở, dốc hết sức, cưỡi gió mà chuồn đi.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Trời vừa sáng, Nguyên Thư Dao mới truyền âm cho ta, báo rằng sư phụ tỉnh rồi.
Ta nhìn lại thời gian, Tiêu Hành đã tỉnh được ba canh giờ.
Xem ra, tiểu sư muội này chẳng mấy chốc sẽ thành sư nương của ta rồi.
Ta và Lăng Chi Triệt gần như cùng lúc bước vào phòng của Tiêu Hành.
Hắn khoác một chiếc áo bào màu xám bạc, còn Nguyên Thư Dao thì ngồi bên mép giường, cẩn thận chải lại mái tóc bạc dài của hắn.
Phải thừa nhận, gương mặt lạnh lùng ấy của Tiêu Hành, kết hợp với mái tóc như thác đổ, lại càng khiến hắn trông thanh khiết không vướng bụi trần.
“Chi Triệt, Yên Ninh, hai con đến rồi à.” Tiêu Hành khẽ nói,
“Yên Ninh, thương thế của con không nhẹ, giờ đã khá hơn chưa?
Còn Chi Triệt, những ngày qua… may mà có con chăm sóc.”
Quả nhiên là Tiêu Hành.
Ta cứ ngỡ bản thân mấy ngày nay đã khóc đủ rồi, vậy mà hắn chỉ nói một câu, ta và Lăng Chi Triệt lập tức òa khóc như hai đứa trẻ, nhào lên mép giường mà khóc nức nở.
Ta còn khóc đến nỗi nấc cụt không dứt, vừa nấc vừa trừng mắt nhìn Tiêu Hành đầy kinh ngạc, như thể vẫn chưa tin hắn thật sự đã tỉnh lại.