Từ trước lúc chàng xuất chinh, ta đã muốn hỏi điều này.
Nay gom hết can đảm, cuối cùng cũng mở được lời.
Chàng khẽ đáp:
“Ngay từ lần đầu bước vào giấc mộng.”
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép! 📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Một cơn xấu hổ trào thẳng lên đỉnh đầu.
Ta cố giữ giọng bình tĩnh:
“Vậy vì sao chàng không nói sớm?”
Thẩm Hoài Dương khẽ thở dài, thanh âm hòa lẫn trong tiếng lá xào xạc dưới tán hoè già:
“Bởi ta sợ mất nàng, Dung Dung à.”
Chàng bắt đầu kể lại mọi chuyện từ thuở ban đầu.
Hóa ra — chiếc ngọc bội tượng trưng cho tín vật hôn ước lại chính là khởi điểm dẫn lối vào giấc mộng.
Đôi ngọc bội ấy vốn là vật được một vị cao tăng tặng cho, chỉ trao cho người hữu duyên.
Khi giữa hai người từng có tiền duyên từ kiếp trước, đời này mới có thể dẫn lối vào mộng cảnh giao tâm.
Khi còn trấn thủ biên cương, chàng thường mang theo ngọc bội bên người, không rời tay.
Chẳng ngờ, vào một đêm, chàng bước vào mộng.
Và trong chính giấc mộng ấy — ta cũng có mặt.
Giấc mộng đầu tiên ấy, cảnh vật trong phòng ta y như thực, thư án vẫn còn bày nét mực chưa khô, trên mặt bàn còn đặt bức thư họa do chính tay ta viết, có đề tên ta ở góc giấy.
Cũng nhờ vậy, chàng biết ta là ai, biết ta chính là người đã đính hôn với chàng từ thuở bé.
Nhưng chàng không dám mở lời.
Ban đầu chỉ là quan sát — xem ta muốn gì, nghĩ gì.
Thế rồi, giấc mộng này nối tiếp giấc mộng kia.
Lòng chàng cũng từng chút một bị ta làm lay động.
Ta trong mộng — khi thì nóng bỏng chủ động, khi lại rụt rè e ấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Dù thế nào, cũng đều in sâu vào trái tim Thẩm Hoài Dương.
Chàng cố kìm nén, cố không để bản thân vượt giới hạn.
Nhưng cuối cùng, vẫn bị ta từng bước từng bước kéo vào.
Chẳng cần cao trào, chẳng cần lời lẽ mùi mẫn.
Chỉ một ánh mắt, một nụ cười, đã đủ khiến chàng chẳng thể quên nổi.
Cũng bởi vậy, chàng không biết nên làm sao để giải thích cho ta hiểu.
Đành chỉ biết đắm chìm trong giấc mộng mà không dám nói ra.
Cho đến khi hồi kinh, chàng gặp ta ngoài đời thực.
Hình bóng trong mộng và người trước mắt... hoàn toàn trùng khớp.
Cảm giác tưởng như xa lạ mà thân quen đến nghẹt thở khiến lòng chàng càng thêm hỗn loạn.
Cho đến cái đêm mà trong mộng, ta gọi đúng tên chàng.
Lúc đó chàng mới biết — ta cũng có ý thức trong mộng.
Chàng hiểu rằng chuyện này không thể giấu thêm được nữa.
Vậy nên đã cố ý đến trước mặt Thánh thượng, đường hoàng tỏ rõ lòng mình.
Chỉ tiếc, còn chưa kịp nói lời nào với ta, thì chàng đã lĩnh chỉ xuất chinh.
Suýt nữa không có cơ hội mở lời ấy...
Suýt nữa vĩnh viễn cách biệt âm dương ...
Dưới tán cây hoè già, bóng lá xôn xao trong gió nhẹ.
Thẩm Hoài Dương bất chợt vươn tay về phía ta, khẽ giữ lấy vạt áo đang lay động trong gió.
“Dung Dung... có thể để giấc mộng kia trở thành hiện thực không?”
Ta ngẩn người, chưa kịp hiểu rõ.
Chàng ngẩng đầu nhìn ta, nở nụ cười ôn hoà mà rực rỡ như ánh trăng đầu xuân.
Lá rơi lả tả, gió khẽ thổi.
Chàng nhìn ta, ánh mắt sáng rực:
“Dung Dung — ý ta là... nàng gả cho ta, được không?”