Giấc Mộng Xuân
21.
Thế nhưng.....
Còn chưa kịp đợi Thẩm Hoài Dương chính miệng nói rõ lòng mình, hắn đã nhận thánh chỉ xuất chinh.
Biên cương cấp báo.
Hắn dẫn quân ra trận.
Trước khi đại quân xuất thành, ta chạy đến con phố dài ven hoàng thành, chen giữa đám người, cố gắng tìm lấy bóng dáng hắn.
Trong tiếng trống rộn ràng, giữa tiếng hô hào vang dội, hắn quay đầu lại, nhìn ta thấy ta giữa hàng nghìn khuôn mặt.
Hắn lớn tiếng gọi:
“Dung Dung — đợi ta trở về!”
Ta gật đầu thật mạnh.
Trong lòng, có hàng vạn lời muốn hỏi, hàng vạn điều muốn biết, mà đều chưa kịp thốt ra.
Chỉ có thể nhìn theo bóng lưng hắn, càng lúc càng xa...
Sau khi xuất chinh được hơn một tháng, lòng ta bỗng trở nên bất an lạ thường.
Cảm giác hoảng hốt quấn lấy tâm trí như thể sắp có chuyện chẳng lành xảy ra.
Hôm ấy, triều đình nhận được chiến báo từ tiền tuyến.
Đại quân bị vây hãm, rơi vào cạm bẫy. Sống c.h.ế.t không rõ.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Nghe vậy, tim ta như bị ai đó siết chặt, đau đến không thở nổi.
Thẩm Hoài Dương — sống c.h.ế.t chưa rõ!
Thánh thượng lập tức hạ chỉ, điều thêm viện binh tiếp ứng, nhưng... mọi người đều hiểu hy vọng là vô cùng mờ mịt.
Từng ngày trôi qua trong chờ đợi, trong thấp thỏm.
Mỗi sáng đều cầu một tin bình an, mỗi đêm lại ôm hy vọng mà rơi vào cõi mê man.
Đến một ngày, trong khoảnh khắc thẫn thờ, một tia nghĩ chợt lóe lên trong đầu ta:
Liệu ta... có thể tìm thấy chàng trong mộng không?
22.
Ta tháo lá bùa treo bên giường xuống rồi xé nát.
Cố gắng ép bản thân ngủ.
Trong mộng — chỉ có sương mù giăng giăng, lãng đãng mờ ảo, nhưng... chẳng thấy bóng dáng Thẩm Hoài Dương đâu cả.
Lòng ta nóng như lửa đốt, bước chân vội vã tìm kiếm khắp nơi, mong chàng có thể nhanh chóng hiện thân trước mắt ta.
Nhưng tìm mãi, tìm mãi... vẫn không thấy.
Tựa như chàng chưa từng tồn tại trong thế giới này.
Giữa giấc mộng mịt mờ ấy, ta bật khóc.
Tiếng nức nở nhỏ bé như gió lạc giữa đêm xuân.
Khi tỉnh lại — nước mắt đã ướt đẫm khăn gối.
Mẫu thân ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn ta.
Thấy ta như vậy, người khẽ ôm ta vào lòng, giọng cũng nghẹn ngào theo:
“Dung Dung, đừng đau lòng quá.
Hoài Dương là người tốt, trời sẽ thương.”
“Huống hồ... nó còn chưa cưới con về đâu.”
Ta dụi mặt vào vai mẫu thân, cảm nhận hơi ấm quen thuộc, mà lòng lại càng thêm xót xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ban ngày, ta chờ phụ thân hồi cung, hy vọng người mang về tin tức từ tiền tuyến.
Nhưng hy vọng càng nhiều thì thất vọng cũng càng nhiều...
Đêm đến, ta lại tự ru mình ngủ, mong gặp chàng trong mộng.
Thế nhưng lần nào cũng như lần nào — chỉ thấy sương trắng mịt mùng, không thấy bóng người.
Thẩm Hoài Dương à...
Chàng từng nói — bảo ta chờ chàng.
Chẳng lẽ...
Chàng thực sự muốn thất hứa rồi sao?
23.
Trong giấc mộng đêm ấy, ta ngủ rất chập chờn.
Không ngừng lật trở, không ngừng tìm kiếm.
Giữa tầng tầng lớp lớp sương mù mịt mờ, ta gắng sức vén từng đám mây, rẽ từng làn khói...
Và rồi — Thẩm Hoài Dương chậm rãi hiện ra trong mộng.
Ta mừng đến phát khóc.
May quá...
May là chàng còn sống.
Lúc ấy, sắc mặt chàng trắng bệch, toàn thân thương tích đầy mình, khắp người đều là m.á.u khô và dấu chém.
Nhưng khi nhìn thấy ta, chàng vẫn dịu dàng gọi tên:
“Dung Dung... Dung Dung...”
Đến giây phút này, ta mới thực sự tin, chàng vẫn còn sống.
Thế nhưng thương tích trên người hắn quá nhiều, đến mức ta không dám chạm vào.
Chỉ dám nhẹ nhàng vuốt tóc chàng, từng chút một, đầy đau lòng.
Bỗng, chàng nắm lấy tay ta, giọng trầm thấp nhưng kiên định:
“Dung Dung, mạng sống của toàn quân là do nàng nắm giữ.”
“Chúng ta bị phục kích, hiện toàn quân đang bị vây khốn tại Hắc Thạch Cốc.”
“Phiền nàng... nhắn lại lời này cho nhạc phụ.”
Không thể kìm nén sự xúc động, ta lập tức nghẹn giọng hỏi:
“Hoài Dương ca ca... chàng có sao không?
Các huynh đệ... đều vẫn bình an chứ?”
Chàng nở một nụ cười nhạt, vẫn là nụ cười từng khiến tim ta rung động bao phen.
“Dung Dung yên tâm.
Ta còn phải quay về cưới nàng mà.”
“Đừng sợ.”
Ta bật khóc tỉnh lại từ cơn mộng.
Đập vào mắt là gương mặt lo lắng của mẫu thân.
Ta vội vàng túm lấy tay người, cố kiềm lại từng đợt xúc động dâng lên trong lòng:
“A nương.... Mau nói với phụ thân.....
Thẩm Hoài Dương và đại quân bị vây ở Hắc Thạch Cốc!”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com