Như thể cuối cùng cũng đoạt lại được bảo vật mình hằng mong mỏi.
Giang Khả cũng vòng tay ôm lấy anh, tựa cằm lên vai anh, rồi quay sang nhìn tôi – nụ cười đắc thắng nơi khóe môi như đang nói:
Thấy chưa? Tôi thắng rồi, nhẹ nhàng thôi.
Khoảnh khắc đó, có thứ gì đó trong tôi… vụn vỡ hoàn toàn.
Tôi biết, tất cả đều là cái bẫy Giang Khả cố tình sắp đặt, chỉ để tôi tận mắt chứng kiến.
Nhưng câu trả lời của Thẩm Dịch… lại là sự thật.
Tôi thậm chí không đủ dũng khí bước vào chất vấn.
Chỉ biết quay người bỏ chạy.
Thì ra… tôi thật sự chỉ là một kẻ thay thế, bất cứ lúc nào cũng có thể bị vứt bỏ.
Những lời đó, nghe người ngoài nói, chỉ thấy chối tai.
Nhưng chính miệng anh nói ra… lại đau đến tận tim gan.
12.
Tôi chạy đến KTV, bao trọn một phòng, chỉ để uống rượu mà không hát hò gì. Tôi không nhớ rõ mình đã uống bao nhiêu ly, chỉ biết càng uống lại càng buồn, càng khóc dữ dội hơn.
Thẩm Dịch là mối tình đầu của tôi. Là người tôi thầm mến khi vừa bước qua tuổi mười bảy. Cuối cùng, kết cục lại chẳng khác gì lời người ta vẫn nói—mối tình đầu, sinh ra là để kết thúc bằng tan vỡ.
“Niệm Niệm, về với anh đi.”
Không rõ đã bao lâu trôi qua, tôi nằm bẹp trên ghế sofa, bên tai bỗng vang lên giọng Thẩm Mặc. Tôi mở mắt ra, quả nhiên là anh ấy.
Anh mặc vest, thắt cà vạt, trông như vừa vội vã rời khỏi một cuộc họp để đến đây. Thấy anh, sống mũi tôi lập tức cay xè, bật khóc: “Anh Thẩm Mặc—”
Tôi nhào vào lòng anh như một đứa trẻ tủi thân, nước mắt làm ướt cả bộ vest đắt tiền trên người anh.
“Thẩm Dịch bắt nạt em… Anh ta đúng là đồ tồi. Rõ ràng thích người khác, lại còn đến gần em làm gì… Tại sao chứ? Tại sao phải làm như vậy?”
Thẩm Mặc ôm tôi, một tay nhẹ nhàng vuốt lên sau đầu tôi.
“Anh biết, là lỗi của nó.”
Mùi hương gỗ nhẹ nhàng từ người anh phảng phất, trầm ổn, lạnh lẽo, nhưng lại khiến người ta thấy yên lòng.
Tôi không kìm được, càng chui sâu vào lòng anh hơn.
“Em uống nhiều rồi, về nhà với anh nhé?”
Thẩm Mặc vỗ lưng tôi, nhẹ giọng dỗ dành.
“Không muốn, em không muốn về…”
Tôi lắc đầu liên tục, như một đứa trẻ bướng bỉnh.
Thẩm Mặc để mặc tôi mè nheo trong lòng, không nói gì nữa. Nhưng cuối cùng, anh vẫn đưa tôi rời khỏi KTV.
13.
Về đến nhà, Thẩm Mặc đỡ tôi ngồi xuống ghế sofa. Tôi lảo đảo nghiêng sang một bên, đầu đau như búa bổ, dạ dày cũng như bị xới tung, buồn nôn đến phát nghẹn.
Một lát sau, Thẩm Mặc mang khăn ấm đến lau mặt cho tôi.
Động tác của anh rất nhẹ nhàng, một tay đỡ sau gáy tôi, một tay từ tốn lau từng chút một.
Khuôn mặt anh vốn luôn lạnh lùng và hoàn hảo, nay lại như được phủ thêm lớp dịu dàng hiếm thấy.
“Anh Thẩm Mặc, anh đẹp trai thật đấy.”
“Còn dịu dàng nữa.”
Tôi chợt nhận ra, ngoài bố mẹ ra, chưa từng có ai chăm sóc tôi chu đáo đến vậy.
Một dòng ấm áp dâng lên trong lồng ngực, khiến sống mũi tôi lại cay cay.
“Nếu người em thích là anh thì tốt biết bao…
Anh sẽ không khiến em đau lòng như Thẩm Dịch, đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -