Ngũ quan cũng nở nang hơn, không thể gọi là xinh đẹp, nhưng có thể xem như thanh tú.
Không ai còn gọi tôi là "con khỉ đói" nữa, nhưng Tống Hành Châu lại thường xuyên nhìn tôi đến ngẩn người.
"Tống Hành Châu, bài toán này giải thế nào vậy?"
Tôi dùng đầu bút chọc chọc anh ấy, Tống Hành Châu giật mình hoàn hồn.
Anh ấy lập tức quay đi, đôi tai đỏ bừng.
Tống Hành Châu học rất giỏi các môn tự nhiên.
Mỗi lần công bố điểm thi, điều đầu tiên anh ấy làm là xem thứ hạng của tôi.
Tôi tiến bộ, anh ấy đưa tôi đi ăn một bữa linh đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi thụt lùi, anh ấy tìm mọi cách chọc tôi cười.
Nhìn tôi cau mày, chán nản tự trách bản thân, anh ấy nói:
"Aiya, chắc chắn là tại thầy cô dạy không tốt rồi. Đôi khi có vấn đề, cũng phải xem xét lỗi ở người khác nữa. Thầy cô nên tự hỏi lòng, bao năm qua có toàn tâm toàn ý giảng dạy hay không?"
Tôi bị anh ấy chọc cười, anh ấy liền bất ngờ ghé sát mặt tôi, đôi mắt cương nghị của cậu thiếu niên gần trong gang tấc.
"Cuối cùng em cũng cười rồi. Cười rồi thì không được khóc nữa nhé."
Tôi xấu hổ quay đi, vừa đi vừa ngoảnh lại, chẳng khác nào khẽ ngửi nhành mai xanh.
Trái tim rung động, chỉ trong khoảnh khắc ấy.
Trước đây là tôi đuổi theo anh ấy hỏi bài, giờ anh ấy chủ động kèm tôi học Lý – Hóa.
Tôi bị bài toán khó làm bí, gục đầu trên bàn nhất quyết không chịu học nữa.
Tống Hành Châu kiên nhẫn nâng mặt tôi lên, ánh mắt nghiêm túc chưa từng có.
"Thính Vãn, Du Thính Vãn, chúng ta thi cùng một trường đại học được không?"
Câu nói này như một lời thề, khắc sâu vào trí óc tôi.
Tôi muốn thi cùng trường đại học với Tống Hành Châu.
Rồi sau đó…
Ở bên anh ấy.
Tôi không đủ thông minh, chỉ còn cách nỗ lực hết mình.
Năm lớp 12, tôi dốc toàn bộ sức lực.
Tựa như đem hết tuổi thanh xuân vùi mình vào việc học.
Ngày đêm miệt mài, thức khuya dậy sớm, không màng sống ch ết.
Ngày thi đại học kết thúc, Tống Hành Châu là người đầu tiên lao ra khỏi phòng thi.
Anh ấy đang được các phóng viên phỏng vấn.
Dưới ánh mặt trời, anh ấy tràn đầy khí thế, rực rỡ như một ngọn lửa bùng cháy.
Tương lai của anh ấy nhất định sẽ vô cùng tươi sáng, nhưng trong ánh sáng ấy… có tôi không?
Tôi không biết.
Tôi không phải nữ chính trong tiểu thuyết, người có thể dễ dàng đạt được điều mình muốn chỉ bằng nỗ lực.
Trước mắt tôi, vẫn là hiện thực khốc liệt.
Tôi vắt óc cũng không giải được bài toán khó.
Phần đọc hiểu tiếng Anh, tôi bị bối rối ở mấy câu.
Ngay cả môn Hóa – môn tôi giỏi nhất, cũng sai vài dữ kiện quan trọng.
Sau kỳ thi, đối chiếu lại mới là điều tàn nhẫn nhất.
Tôi ngồi xổm dưới gốc cây ngô đồng, chăm chú nhìn đàn kiến chuyển nhà để phân tán sự chú ý.
Không thể để lộ cảm xúc tiêu cực ra mặt, nếu không sẽ khiến người khác khó chịu.
Tôi không muốn Tống Hành Châu thấy phiền vì tôi.
Anh ấy thi rất tốt, tôi không thể làm mất hứng anh ấy.
Hoàng hôn buông xuống, những con ve ồn ào trên cây cũng im bặt.
Tôi nghe thấy tiếng bước chân vội vã, quay đầu lại.