"Vậy tớ hỏi cậu, có phải tớ đã từng ly hôn không?"
Lâm Tư Quỳnh nâng mặt tôi lên bằng hai tay, lo lắng nói:
"Thính Vãn, hay là chúng ta đến bệnh viện khám khoa thần kinh đi?"
Tôi bực bội hất tay cô ấy ra, đem toàn bộ sự việc kể lại từ đầu đến cuối.
Khi nghe đến chuyện tôi bị cô ấy chen vào hôn nhân làm kẻ thứ ba, biểu cảm của Lâm Tư Quỳnh có thể nói là chấn động đến mức đồng tử cũng run rẩy.
Dường như bừng tỉnh, cô ấy bỗng nhớ ra điều gì đó:
"Lúc học đại học, tớ nhớ cậu từng nói cậu được một gia đình họ Tống tài trợ. Nhưng theo tớ biết, nhà họ Tống trước đây từng có một cậu con trai, nhưng cậu ấy đã qua đời vì tai nạn xe từ mười bốn năm trước rồi."
Tôi kinh hoàng phát hiện ra rằng, ký ức của tôi và mọi người xung quanh đã có sự chênh lệch đến tận mười bốn năm.
Số đông luôn đúng.
Thậm chí, tôi còn thật sự đến bệnh viện đăng ký khám khoa thần kinh.
Cuối cùng, kết quả chẩn đoán: hoàn toàn bình thường.
Như tìm được manh mối, tôi quyết tâm truy tìm dấu vết tồn tại của Tống Hành Châu.
Nhưng ngay cả ba mẹ Tống cũng nói rằng, Tống Hành Châu đã qua đời từ mười bốn năm trước.
Dấu vết của anh ấy trong suốt mười bốn năm qua, dường như đã bị thế giới này xóa sạch.
Anh ấy không tồn tại trong ký ức của bất cứ ai, nhưng lại hiện hữu rõ ràng trong trí nhớ của riêng tôi.
Tôi lái xe đến nghĩa trang nơi Tống Hành Châu được chôn cất.
Trên bia mộ khắc dòng chữ:
Tống Hành Châu, mất ngày 27 tháng 3 năm 2009.
Di ảnh trên bia mộ là bức ảnh một thiếu niên Tống Hành Châu với mái tóc húi cua gọn sát da đầu, đôi mắt sắc bén rạng ngời.
Bức ảnh này là do chính tôi cùng anh ấy đi chụp để làm giấy tờ.
Lúc ấy, anh ấy vừa mới cắt tóc xong, vì tay thợ cắt hơi run nên suýt nữa anh ấy đã thành đầu trọc.
Tôi ngồi một bên cười lăn lộn.
Anh ấy đen mặt xách cặp sách của tôi, đi phía trước, vừa đi vừa cảnh cáo: "Cười nữa là anh quăng em xuống sông đấy!"
Tôi ngồi bệt xuống bậc thềm nghĩa trang, thẫn thờ nhìn ánh chiều tà xa xăm.
Không biết có phải vì hoàng hôn quá rực rỡ hay không, mà hốc mắt tôi dần dần hoe đỏ.
Mặt trời khuất bóng, gió đêm nổi lên hiu hiu.
Tôi rùng mình một cái, bỗng nghe thấy giọng nói già nua vang lên sau lưng.