"Tôi biết, tôi biết mà. Nhưng có thể đừng đưa Hành Châu ra nước ngoài không? Một ngôi trường tốt, một chuyên ngành tốt như vậy, không thể nói bỏ là bỏ được."
"Được thôi. Cô nghỉ học, rời khỏi đây, đến một nơi không ai biết cô là ai. Để Hành Châu mãi mãi không thể tìm thấy cô."
17
Tiếng mưa ầm ĩ, nhưng từng câu từng chữ của mẹ Tống vẫn vang vọng trong tai tôi.
Tựa như tiếng trống đồng vang lên, khiến toàn thân tôi tê dại.
Một bên là tương lai của tôi, một bên là tương lai của ân nhân.
Tôi phải chọn thế nào đây?
Năm xưa, tôi ngất xỉu trước cửa nhà họ Tống. Dù ba Tống có động cơ gì đi chăng nữa, thì suy cho cùng, chính ông đã cứu mạng tôi.
Về sau, tôi suýt bị kẻ xấu làm nhục, chính Tống Hành Châu đã cứu vớt sự trong sạch của tôi.
Sinh ra kiếp lục bình, không phải lỗi của tôi.
Nhưng, nhận ân huệ từ người khác, ngay cả loài súc vật cũng biết trả ơn.
Khi tôi nộp đơn xin thôi học vào tay giáo viên chủ nhiệm, thầy tròn xoe mắt, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.
"Du Thính Vãn, thành tích của em tốt như vậy, sao lại xin thôi học?"
Thầy chủ nhiệm vẫn cố giữ phong thái của bậc trưởng bối, suýt chút nữa đã buột miệng mắng tôi có phải đầu óc bị chập mạch hay không.
Thầy hết lời khuyên bảo, nhưng khi thấy tôi cứng đầu không lay chuyển, cuối cùng cũng không giữ được phong thái điềm tĩnh nữa mà quát lên giận dữ:
"Du Thính Vãn, em tỉnh táo lại đi! Em là một cô nhi, nếu không có bằng cấp, cả đời này coi như xong rồi!"
Tôi lặng thinh, mặc cho thầy trách mắng.
Cuối cùng, giọng thầy khản đặc, đành bất lực phất tay.
"Cút đi, cút ngay!"
Tôi mang theo chút hành lý ít ỏi, đến nhà ga.
Vé tàu còn chưa mua, vì tôi không biết phải đi đâu.
Tôi ngồi trong khu chờ, tiếng loa thông báo kiểm vé vang lên hết lượt này đến lượt khác.
Hồi tưởng lại từng kỷ niệm giữa tôi và Tống Hành Châu.
Mùa hè sau kỳ thi đại học, anh ấy đưa tôi đến Vân Thành để du lịch tốt nghiệp.
Mùa tốt nghiệp, vé tàu khó mua.
Một vé giường nằm, một vé ghế cứng.
Tống Hành Châu nhường giường nằm cho tôi, còn mình thì cởi áo khoác, trải xuống đất, không chê bẩn mà nằm ngủ trên đó.
Mỗi khi đến một nơi xa lạ, tôi thường gặp ác mộng.
Tuổi thơ bất hạnh cứ lặp đi lặp lại trong đầu tôi, không cách nào xua đi được.
Trong mơ, tôi khóc gọi mẹ, cố gắng níu lấy một thứ gì đó.
Nửa đêm, anh gần như không ngủ, chỉ lặng lẽ trông chừng tôi.
Trong cơn mơ mơ màng màng, tôi cảm nhận được một nụ hôn khẽ rơi xuống má.
Tôi nghe thấy giọng nói dịu dàng của anh.
"Thính Vãn, đừng sợ, sau này có anh ở đây."
Nhưng tôi đã không để anh thực hiện lời hứa đó.
Là tôi đang bỏ rơi anh.
Tôi khẽ thở dài, chợt nhớ đến Vân Thành.
Núi non hùng vĩ, sông nước hữu tình, con người ấm áp, nhịp sống chậm rãi, rất thích hợp để sinh sống.
Vậy thì đến Vân Thành đi.
Đưa ra quyết định, tôi kéo hành lý chuẩn bị mua vé.
Bỗng có tiếng bước chân gấp gáp vang lên phía sau.
Tiếp theo là giọng nói quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Du Thính Vãn, em đứng lại đó cho anh!"
18
Tôi quay đầu lại.
Là Tống Hành Châu.
Trán anh lấm tấm mồ hôi, lao đến giật lấy hành lý trong tay tôi, rồi lớn tiếng mắng.
"Em ngốc quá vậy? Bình thường từ chối anh dứt khoát như thế, anh cứ tưởng em là người lý trí, không ngờ lại là kẻ mê muội vì tình. Đàn ông hay tiền đồ, tất nhiên phải chọn tiền đồ, em chọn anh làm gì? Ngốc hết sức!"
Mắt tôi hoe đỏ, nhìn chằm chằm anh.
"Vậy phải làm sao đây, đâu có ai bàn bạc với em chứ?"