"Cô cũng đừng cảm thấy ấm ức, chẳng phải chúng tôi chỉ nói sự thật sao?"
Đúng là sự thật.
Tôi không xinh đẹp, không cao ráo, ngũ quan bình thường, học một trường đại học không danh tiếng, cuộc đời cứ thế trôi qua một cách bằng phẳng, không có tài năng hay thế mạnh gì nổi bật.
Nhưng, phần lớn mọi người trên thế giới này đều như vậy mà.
Chỉ vì tôi "cao không tới, thấp không thông" mà lại kết hôn với Tống Hành Châu—người của nhà họ Tống, một gia tộc danh giá.
Bố mẹ anh ấy không hiểu tại sao con trai họ—một người vừa đẹp trai, giàu có, tài hoa—lại chọn tôi.
Ngoài kia có biết bao thiên kim tiểu thư xinh đẹp, gia thế hiển hách, bất kỳ ai trong số họ cũng dư sức đè bẹp tôi cả chục con phố.
Họ nghi ngờ tôi đã luyện tà thuật gì đó, dùng bùa chú để dụ dỗ con trai họ.
Mấy chuyện phản khoa học này, họ không có bằng chứng, nhưng sự chán ghét đối với tôi thì ngày càng tăng.
Bố chồng liếc tôi bằng ánh mắt đầy khinh miệt, nói với giọng ra lệnh:
"Từ hôm nay, đừng về nhà nữa, ở lại bệnh viện, chăm sóc Hành Châu suốt 24/7, đến khi nào nó hồi phục hoàn toàn thì thôi."
Tôi hỏi:
"Không thuê hộ lý sao?"
Vừa dứt lời, bố chồng đã quát lớn:
"Thuê hộ lý gì chứ? Hành Châu bị tai nạn chẳng phải do cô sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi không thể hiểu nổi, tại sao họ lại đổ hết lỗi lên đầu tôi.
Câu trả lời của họ là:
Vì tôi không nhắc nhở Tống Hành Châu đưa xe đi bảo dưỡng định kỳ, dẫn đến phanh xe bị hỏng.
Họ còn nói, đó là nghĩa vụ của một người vợ.
Phải chăm sóc chồng mọi lúc mọi nơi.
Tôi chẳng qua chỉ là vật sở hữu của Tống Hành Châu, anh ấy mới là quan trọng nhất, còn tôi chỉ đứng sau.
03
Gia quy của dòng dõi danh gia vọng tộc cũng chỉ đến thế, truyền ra ngoài chắc chắn sẽ khiến người ta cười rụng răng.
"Thính Vãn."
Lâm Tư Quỳnh xách một túi lớn mỹ phẩm đắt tiền, từ phía sau tao nhã bước đến.
Bố mẹ Tống nhìn thấy cô ấy, sắc mặt lập tức thay đổi.
"Chào chú, chào dì ạ."
Lâm Tư Quỳnh đối diện ánh mắt dò xét của hai người, ngoan ngoãn chào hỏi.
"Ôi chao, chào cháu! Cô bé này nhìn xinh xắn thật!"
Mẹ Tống tỏ ra cực kỳ yêu thích Lâm Tư Quỳnh.
Cô ta là con gái của viện trưởng bệnh viện hạng ba này.
Làn da trắng mịn, dáng người cao ráo, giọng nói ngọt ngào, rất biết cách lấy lòng người lớn.
Chỉ vài câu trò chuyện, cô ta đã khiến hai ông bà cười tít mắt, đầy nếp nhăn.
"Trời ơi, không biết nhà nào có phúc mới cưới được một cô con dâu vừa lanh lợi vừa ngoan ngoãn thế này!"
Lâm Tư Quỳnh che miệng cười, gương mặt ửng đỏ.
"Bác gái, đừng trêu cháu nữa, cháu vẫn còn độc thân mà."