Gia Lạc

Chương 7



Vậy mà giờ đây hắn lại quay về,  

diễn trò tình thâm nghĩa trọng, thề sống thề chếc chẳng rời,  

thật nực cười.  

Chân tình đến muộn… còn rẻ hơn cỏ dại ven đường.

 

Một luồng hận ý chưa từng có  

cuộn trào nơi lồng ngực,  

ta khẽ nói:

 

“Không sao, cứ để hắn tìm.  

Diễn càng sâu, càng đáng tin thì càng tốt.  

Chúng ta sẽ giúp hắn một tay.”

 

Đông Dương nhìn ta đầy kinh ngạc.

 

Ta từng chữ, từng lời, nói rõ ràng rành mạch:

 

“Dìu càng cao, ngã càng đau.  

Chẳng phải hắn thích làm ‘quân tử’, làm ‘thánh nhân’ sao?  

Ta sẽ giúp hắn trọn vai.”

 

“Mối thù vứt bỏ ta giữa lúc sinh tử,  

ta muốn hắn sống… không bằng chếc.”

 

Lúc sinh tử cận kề mà còn bỏ rơi thê tử,  

là hành vi ta khinh nhất.

 

Ta từng đem lòng chân thành gửi gắm vào một kẻ hèn hạ như vậy,  

từng bị mê hoặc bởi dáng vẻ tiêu sái bên ngoài của hắn…  

Thật đáng hổ thẹn.

 

Tiếng chuỗi rèm ngọc khẽ lay động,  

cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.  

Một nha hoàn đến hành lễ:

 

“Quận chúa, Tiết độ sứ đại nhân cầu kiến.”

 

Khi ta bước ra,  

Tần Nguyên đang đứng quay lưng lại, bên một rặng trúc xanh.

 

Hắn đã cởi giáp,  

thay một chiếc trường bào gấm đen xanh đậm,  

cổ áo và tay áo đều thêu chìm họa tiết lá trúc, nhã nhặn mà trầm ổn.

 

Phủi sạch bụi phong trần, hắn mang dáng vẻ quý khí trời sinh, tiêu d.a.o bất phàm.

 

Hắn… vẫn chẳng khác gì xưa.

 

Chúng ta chạm mắt,  

một lúc lâu hắn mới mỉm cười:

 

“Gặp ta mà khó chịu vậy sao?  

Vừa thấy ta đã khóc rồi.”

 

Ta lắc đầu, nước mắt vẫn còn ướt nơi mi.

 

Chúng ta cùng ngồi xuống bên bàn trà,  

Tần Nguyên rót một chén đưa sang.  

Thấy ta dùng khăn lau nước mắt,  

hắn cười khẽ:

 

“Vành mắt nàng vẫn mềm như trước,  

rõ ràng hồi xưa đâu có khóc nhiều thế.”

 

Vì ngày trước… Tần Nguyên chẳng bao giờ nỡ để ta khóc.

 

Những ngày tháng còn trẻ ấy…  

đã từng vô cùng êm ả và hạnh phúc.

 

14

 

Ta siết chặt khăn tay trong tay,  

giọng còn vương âm nghẹn ngào, mãi một lúc sau mới dần ổn định được tâm tình:

 

“Năm thứ hai sau khi thành thân, ta đã phái người đi Sóc Phương dò hỏi tin tức.”

 

“Bọn họ nói rằng…”  

Ta ngẩng đầu nhìn Tần Nguyên.

 

Hắn khẽ cười, bình thản đáp:

 

“Hoàng đế Dụ An sẽ không cho ta sống sót rời đi.  

Vì thế ta chỉ có thể giả chếc,  

nhận Tiết độ sứ Sóc Phương bấy giờ làm nghĩa phụ.  

Không dám báo tin cho nàng, chỉ sợ liên lụy.”

 

Ta bật cười tự giễu:

 

“Dù có nói… cũng chẳng có gì khác.  

Ta chẳng giúp được gì cho chàng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

“Không, Gia Lạc.”  

Tần Nguyên nhìn ta, ánh mắt vô cùng nghiêm túc:

 

“Sau khi nhà họ Tần gặp chuyện,  

người người đều tránh xa như tránh rắn rết.  

Chỉ có nàng và ngoại tộc của nàng,  

bất chấp cơn giận của Kiến An đế, chạy đôn chạy đáo vì Tần gia.  

Ta… ta nhớ hết.”

 

“Ngày thứ ba khi bị lưu đày,  

tay đeo gông, chân bị xiềng,  

đến xương quai xanh cũng bị xuyên xích sắt,  

lúc ấy ta đã sốt cao không dứt.”

 

“Chính tên áp giải nói cho ta biết,  

là vì nàng quỳ dưới mưa suốt ba ngày ba đêm trước điện Kiến Chương,  

mà triều đình mới cho phép tháo gông sắt khỏi xương ta.”

 

“Gia Lạc… nàng đã cứu mạng ta.”

 

“Nếu không có nàng quỳ gối hôm ấy,  

không có nàng buông bỏ tiền đồ cả đời,  

thì ta—đã chẳng sống nổi đến hôm nay.”

 

Giọng Tần Nguyên nghẹn lại.  

Hắn đứng dậy, bước đến trước mặt ta,  

chậm rãi cúi người, hành lễ thật sâu.

 

Ta vội vàng đứng dậy đỡ hắn:

 

“Chàng làm gì vậy,  

ta và người nhà ta chẳng qua chỉ là làm hết sức mình,  

không thẹn với lương tâm.”

 

Hắn ngẩng đầu, nhẹ giọng:

 

“Trên đời này…  

có được mấy ai làm được điều gọi là ‘không thẹn với lương tâm’ đâu?”

 

Chúng ta nhìn nhau, cùng bật cười.

 

Cùng nhau ngồi xuống lại,  

ta do dự một lúc, rốt cuộc vẫn hỏi:

 

“Phụ mẫu chàng thì sao?  

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Tỷ tỷ… vẫn bình an chứ?”

 

Tần Nguyên lặng lẽ đáp:

 

“Lưu đày hai ngàn dặm,  

chỉ còn mình ta sống sót quay về.”

 

Gió lướt qua, trúc lay xào xạc.  

Ta cúi đầu, chăm chú nhìn tách trà,  

che đi vị đắng buốt xé trong cổ họng.

 

Tần Nguyên lại rất bình thản.  

Từng trải qua thương tổn lớn khi còn niên thiếu,  

từ trong chốn sinh tử bò ra,  

hắn đã sớm quen với nỗi đau mà sống chếc đem lại.

 

“Nàng bị phạt đến chùa Quy Nguyên,  

ta luôn cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy.  

Nhưng cũng may…  

may mà năm đó vì chiến sự mà hôn sự bị trì hoãn,  

nên ta chưa kịp cưới nàng.”

 

Tần Nguyên chậm rãi nói:

 

“Sau đó nghe tin nàng đã thành thân,  

ta đêm nào cũng trằn trọc không yên,  

tự dằn vặt bản thân, ép mình chấp nhận sự thật…  

Dù gì người nàng lấy… ít ra có thể cho nàng một cuộc sống yên ổn.  

Còn ta…  

ngay cả tư cách gặp nàng, cũng không có.”

 

Tay ta khẽ run,  

đột ngột ngẩng đầu nhìn hắn chằm chằm.

 

15

 

"Gia Lạc, lần này trở về, ta từng nghĩ,  

nếu nàng và hắn thật lòng yêu thương,  

thì ta… tuyệt đối sẽ không quấy nhiễu."

 

"Nhưng Cố Du Minh chỉ là một kẻ hèn nhát,  

xương còn chưa cứng đã giả vờ chính trực,  

ta… không thể chịu nổi loại người như hắn trở thành phu quân của nàng."

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com