Gia Lạc

Chương 12



 

Cố Du Minh lảo đảo đứng dậy,  

cuối cùng cúi người hành lễ thật sâu:

 

“Quận chúa, mong người rộng lòng đại lượng,  

tha cho mẹ con Thẩm thị một con đường sống.”

 

*

 

Ta bật cười nhạt:

 

“Vẫn còn tự cảm động đấy à?”

 

“Mẹ con họ sống nhờ vào ngươi mà tồn tại,  

ngươi lo cho bản thân mình trước đi, Cố đại nhân.”

 

Ta chậm rãi nói từng chữ:

 

“Nếu ngươi sống không bằng chếc,  

mẹ con nàng ta… há lại sống khá hơn được bao nhiêu?”

 

23

 

Mùng Sáu tháng Sáu, tân đế đăng cơ, thiên hạ đại xá.

 

Rằm tháng Tám, Thánh Thượng tế cáo trời đất, cử hành đại hôn đế hậu.

 

Hôm cử hành nghi lễ sắc phong hoàng hậu, nữ quan đưa đến cho ta lễ phục cùng trang sức,  

nhưng đến lúc tuyên đọc sách phong lại khom mình lui ra.  

Ta còn đang nghi hoặc, liền thấy một nữ tử cao gầy vén rèm châu, mỉm cười với ta.

 

Chiếc trâm chu sa trong tay rơi xuống “keng” một tiếng,  

mắt ta lập tức hoe đỏ.

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Năm xưa người từng muốn Cố Du Minh làm phò mã – An Nghi công chúa,  

chính là khuê trung tri kỷ thuở thiếu thời của ta.

 

Ta gả cho Cố Du Minh, cắt đứt tình nghĩa bao năm giữa ta và nàng.  

Nay thời gian trôi qua, đã mười năm không gặp.

 

Chúng ta nắm tay nhìn nhau, nước mắt mơ hồ.  

An Nghi vừa khóc vừa cười:

 

"Hoàng thượng đã tìm ta nhiều lần, mong ta làm người chủ lễ sắc phong cho ngươi."

 

Ta mắt ngấn lệ:

 

"Người từ chối nhiều lần, là vì không muốn gặp ta ư?"

 

"Là vì áy náy." An Nghi ôm chặt lấy ta.  

"Làm sao ta có thể vì một kẻ tiểu nhân mà sinh hiềm khích với ngươi?"

 

Nàng nghẹn ngào nói:

 

"Gia Lạc, ta sẽ vì ngươi mà đọc sắc thư, vì ngươi mà chủ lễ."

 

*

 

Ngoài cung trống nhạc vang trời, hạc trắng vút cao, bách niên chiêu phượng.

 

Tân đế đội miện vương, ngồi uy nghi nơi triều chính.  

Văn võ đại thần chia hai hàng đông – tây.  

Mắt trông ta, từng bước từng bước bước vào cung môn.

 

Người đích thân ra nghênh tiếp, đưa tay về phía ta.

 

Bàn tay ấy, khô ráp, thô sần,  

nhưng vững vàng khiến người yên tâm.

 

Trong tiếng vạn quan triều bái, ta an nhiên ngồi nơi cao điện.  

Giữa yến tiệc cung đình, người lặng lẽ móc ngón út dưới bàn, quấn lấy ngón tay ta.

 

Ta nghiêng đầu nhìn, tân đế oai nghi cao quý, uy nghiêm rực rỡ.

 

Văn võ bá quan không ai dám ngẩng đầu,  

thế nhưng dưới tấm bàn sơn son, bàn tay kia lại trẻ con mà nghịch ngợm lay lay.

 

Ta nâng chén che môi cười khẽ.  

Vô tình ngẩng lên, lại bắt gặp ánh mắt của Cố Du Minh ở dưới đài.

 

Ánh mắt giao nhau, hắn toàn thân chấn động,  

sau đó cung kính cúi đầu hành lễ:

 

"Tham kiến Hoàng hậu nương nương."

 

Ta bình thản thu hồi ánh mắt,  

khẽ gãi lòng bàn tay của người bên cạnh một cái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Rượu trong chén của tân đế khẽ chao đảo –  

ta bật cười thành tiếng.

 

*

 

Lần cuối ta gặp Cố Du Minh, là vào năm Đại Uyển thứ bảy.

 

Chế độ nữ quan trong cung dần được hoàn thiện,  

ta đề xuất mở học đường dân gian cho nữ tử.

 

Đang là mùa hạ, trong Hàn Lâm viện có hàng long não cổ thụ trăm năm tuổi,  

bóng râm sum suê như biển.

 

Ta cùng Trương học sĩ đang thảo luận quy chế cụ thể,  

đang trầm tư, thì ông nói:

 

"Trong viện có Cố Thị giảng am hiểu chuyện này, nương nương có thể triệu kiến ông ấy đến hỏi."

 

Ta thuận tay buông bút:  

"Cũng được."

 

Ngẩng đầu lên, Cố Du Minh – người năm năm chưa gặp,  

liền xuất hiện trước mặt, cúi người hành lễ.

 

Ta sững sờ vài giây mới kịp phản ứng.  

Người trước mặt – vị hàn lâm u buồn thất chí ấy,  

lại chính là Cố Du Minh, phu quân xưa cũ –  

người ta từng đem cả trái tim chân thành mà gửi trao.

 

Vị thám hoa lang năm xưa tài tuấn dồi dào,  

nay đã đầy gió bụi tang thương.

 

Trong Hàn Lâm viện, nơi nối liền mạch vận quốc gia,  

thế nhưng không được hoàng thượng trọng dụng,  

chỉ có thể mài mòn cả đời tại đây.

 

*

 

"Mời Cố thị giảng đứng dậy, bản cung có đôi lời cần thỉnh giáo."

 

Hắn tiến một bước, giọng ôn hòa, lời lẽ rõ ràng.

 

Đúng lúc ta định hỏi thêm, hắn lại quay về phía sau ta, hành lễ:

 

"Vi thần bái kiến công chúa."

 

*

 

Ta khẽ cười,  

giây tiếp theo, Trường Lạc năm tuổi nhào vào lòng ta:

 

"Mẫu hậu! Phụ hoàng lại bắt nạt con!"

 

Cung nhân quỳ lạy, Thánh Thượng đi đến,  

đặt tay lên vai ta:  

"Rõ ràng là Trường Lạc b.ắ.n thua, còn đảo ngược thị phi."

 

Trường Lạc phụng phịu:  

"Con mặc kệ! Thỏ kia rõ ràng là do con săn được!"

 

Ta lắc đầu cười khẽ, nữ quan phía sau thu dọn bút mực trước mặt ta.

 

Thánh Thượng cúi xuống bế Trường Lạc vào lòng, cười với ta:  

"Hôm nay trẫm săn được một con hươu, Tử Đồng có muốn cùng nếm thử?"

 

Ta như thường lệ, đặt tay vào lòng bàn tay của hắn,  

rời khỏi Hàn Lâm viện.

 

*

 

Gió thổi qua tàng cây long não trăm năm tuổi,  

xào xạc như sóng dập dềnh trong biển rừng.  

Cố Du Minh cúi đầu, lặng lẽ đưa tiễn bóng lưng ta rời xa.

 

*

 

Đó là chuyện của quá khứ.

 

Ta quay đầu nhìn người bên cạnh – Tần Nguyên 

đang cùng con gái tranh luận, vừa cười vừa giễu.

 

Ta nghĩ bụng:

 

Đây mới là tương lai.

 

-HẾT-


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com