Gia Đình Tôi Không Cần Kịch Bản

Chương 9



12.

Sau khi bảo Kỳ Kỳ về phòng ngủ, tôi ngồi thu mình trên giường, ôm gối vào lòng.

Tôi không biết phải diễn tả cảm xúc của mình lúc này thế nào cho đúng.

Giận dữ. Buồn bã. Hoang mang...

Nhưng nhiều hơn cả là sợ hãi.

Tôi sợ Nhuyễn Nhuyễn sau này sẽ bị Giang Thần làm tổn thương.

Tôi càng sợ hơn là Kỳ Kỳ sẽ đi đúng vào cái kết được nhắc đến trong bình luận:

Bị đẩy vào vai phản diện, vì ghen ghét nữ chính mà bắt cóc, rồi cuối cùng tự kết thúc cuộc đời mình.

Tại sao chứ?

Liệu "kịch bản" có thật sự mạnh đến mức - dù tôi đã cố thay đổi tất cả, cuối cùng vẫn không thể xoay chuyển được điều gì sao?

Nhuyễn Nhuyễn đã không còn là cô bé yếu đuối ngày xưa, con bé đang dần trở nên mạnh mẽ và can đảm hơn.

Còn Kỳ Kỳ, từ lâu đã là một cô gái tốt bụng, kiên cường và rất hiểu chuyện.

Nếu cuối cùng, kết cục của hai đứa vẫn giống như cái gọi là nguyên tác, vậy thì tất cả những cố gắng của tôi rốt cuộc là vì điều gì?

Trước mắt tôi, dòng bình luận cũng đang rối tung rối mù, giống hệt tâm trạng trong lòng.

Lần này, phần lớn đều bày tỏ sự phẫn nộ giống như tôi. Chỉ còn số ít là vẫn khư khư muốn gán ghép nam nữ chính.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Rất nhiều người đã lên tiếng thay tôi.

Họ nói rằng sẽ cùng nhau gửi kiến nghị chính thức đến đội ngũ điều hành chương trình, yêu cầu thay đổi cốt truyện, trả lại cho chúng tôi một thế giới tự do.

【Ban đầu chỉ xem như một chương trình truyền hình thực tế bình thường thôi. Nhưng càng xem càng cảm thấy họ thật sự là những con người sống động.】

【Thì đúng là người sống động còn gì. Từ khi thế giới trong truyện này tách riêng thành một thế giới nhỏ, chúng ta đâu thể tiếp tục coi họ là những hình nhân trên giấy nữa.】

【Nếu sau này có dịch vụ “gặp gỡ xuyên chiều không gian”, tôi nhất định sẽ đến thăm họ. Nhìn lén một cái cũng được.】

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

【Mấy người mê đắm tình yêu thôi cho tôi xin đi, giờ thì những người im lặng bấy lâu cũng phải lên tiếng rồi! Lần đầu tiên tôi bình luận là vì mẹ của tôi!】

【Tôi tình cờ quen người phụ trách sản xuất chương trình này, để tôi đi nói chuyện thử xem.】

【Anh trai tôi cũng đang lên tiếng đây. Ổng bảo nếu không nhờ show này, chị dâu còn chẳng chịu sinh con cho ổng, haha.】

【Ủng hộ người mẹ và hai công chúa nhỏ có một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc! Tôi tuyệt đối không cho phép ai phá vỡ gia đình bốn người của chúng tôi!!!】

【Ủng hộ không ai được phá vỡ gia đình năm người của chúng tôi.】

【Ủng hộ không ai được phá vỡ gia đình sáu người của chúng tôi.】

【……】

Tôi nhìn những dòng chữ lướt qua màn hình, chớp mắt một cái—nước mắt đã lặng lẽ rơi xuống má.

Nhưng tôi bỗng cảm thấy... nỗi buồn trong tim mình không còn nặng nề đến thế.

Bởi ngay lúc này, ở một thế giới khác, vẫn có rất nhiều người đang cố gắng vì tôi, vì Kỳ Kỳ, vì Nhuyễn Nhuyễn, vì tự do mà chúng tôi đáng được có.

Thế thì tôi lấy tư cách gì để từ bỏ đây?


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com