Vừa bước vào phòng thay đồ, Ôn Mãn bỗng ngẩng đầu nhìn tôi.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Nhìn thấy tôi như thế này, chắc cô đắc ý lắm đúng không?”
Tôi bật cười nhìn cô ta.
“Cô đang nói cái gì vậy?”
Ôn Mãn cười khẩy.
“Cái vẻ cao ngạo của cô thật đáng ghê tởm! Đừng tưởng tôi không biết cô cố ý. Không phải cô chỉ may mắn sinh ra trong gia đình giàu có thôi sao? Ngoài việc dựa vào quyền thế ức h.i.ế.p người khác, cô còn biết làm gì? Cô không thấy xấu hổ à?”
Tôi thở dài.
“Không phải vì cô yếu đuối mà cô có lý đâu. Ba mẹ tôi từ hai bàn tay trắng gây dựng nên cơ nghiệp này, còn tôi, với tư cách là con cái, tiếp nối và phát triển nó. Vậy sao tôi phải thấy xấu hổ sao?
“Còn cô, cô hoàn toàn có thể tự mình phấn đấu để trở thành người thành đạt, tại sao lại phải vì một người đàn ông mà đánh đổi tương lai?”
Đây cũng là điều mà tôi luôn không hiểu.
Chúng tôi gặp Ôn Mãn khi làm từ thiện ở một ngôi làng hẻo lánh.
Khi đó cô ta mới mười ba tuổi, bị cha mình và một lão nông kéo lê dưới đất.
Trong mắt cô ta đầy sự tuyệt vọng và phẫn uất.
Chúng tôi báo cảnh sát, cô ta quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin chúng tôi đưa đi.
Cô ta không muốn cả đời lãng phí trong cái làng quê nhỏ bé này.
Lý Uyển có hoàn cảnh tương tự, nhưng cô ấy có mục tiêu rõ ràng, nét kiên định trên gương mặt khiến người khác phải kính nể.
Cô ấy nói: “Tri thức thay đổi số phận, em muốn học, muốn tự mình gây dựng cuộc đời.”
Tôi tài trợ cho cả hai người.
Đối với Ôn Mãn là lòng thương hại, với Lý Uyển là sự xúc động.
Nhưng tôi không bao giờ can thiệp vào quyết định và suy nghĩ của họ.
Nhiều năm sau, cả hai đã đưa ra lựa chọn hoàn toàn khác nhau cho tương lai của mình.
Ôn Mãn siết chặt tay, nét mặt vô cùng phẫn nộ, nước mắt chực rơi.
“Tôi ghét nhất cái giọng điệu tự cao của các người, cứ như thể tôi chọn tình yêu là sai lầm lớn lắm! Kỷ Dư là người duy nhất tốt với tôi, anh ấy là cứu rỗi của tôi, thích anh ấy thì có gì sai? Cô đã tài trợ tôi, chẳng lẽ tôi phải nghe theo sự sắp đặt của cô sao?
“Đúng, tôi đã cướp vị hôn phu của cô, cô không biết đúng không? Ngay cả Kỷ Dư cũng ghét cái vẻ cao ngạo của cô, cái gọi là tài trợ của cô chỉ là giả tạo và đạo đức giả mà thôi, thật đáng ghê tởm!”
Tôi bật cười.
“Bỏ tiền cho cô đi học, cho cô những điều kiện tốt nhất, dành thời gian dạy cô, đó là sắp đặt cô à?”
“Cô có hỏi xem tôi có đồng ý hay không đâu.”
“Vậy sao cô không từ chối tài trợ?”
Trong khoảnh khắc, nét mặt cô ta càng thêm tức giận, trong ánh mắt thậm chí có chút căm hận.
“Đúng, cô biết tôi chỉ có thể dựa vào cô, nên cô cố ý ngăn cản tôi và Kỷ Dư, không cho tôi đến gần anh ấy, chẳng phải đây là sắp đặt sao?”
Đương nhiên không phải.
Thậm chí mối duyên của hai người là do tôi ngầm tác thành.
Tôi chỉ cười mà không đáp.
“Tôi không hiểu, tại sao Kỷ Dư tốt với cô thì cô coi đó là cứu rỗi, còn tôi tốt với cô thì lại là bố thí cao ngạo?
“Là vì anh ấy có nhiều hơn tôi một thứ gì đó à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Ôn Mãn thoáng sững sờ, rồi lập tức nét mặt cô ta hiện lên vẻ xấu hổ, cắn răng đáp:
“Anh ấy thật lòng với tôi, còn cô chỉ muốn lợi dụng tôi để thể hiện lòng tốt, để nổi bật bản thân mà thôi.”
Tôi ngắt lời cô ta, nét mặt đượm buồn.
“Thì ra cô nghĩ như vậy…”
Giây tiếp theo, tôi ngất xỉu.
Ôn Mãn ngay lập tức đờ đẫn, đứng c.h.ế.t trân.
Đúng lúc đó, cửa phòng bị đẩy ra vội vã.
“Nam Nam!”
Là tiếng gọi lo lắng của Kỷ Dư.
“Sếp bị kích động, lại phát bệnh trầm cảm rồi!”
Là giọng của Lý Uyển.
Phía sau là tiếng bước chân hỗn loạn của nhiều người khác.