Anh siết c.h.ặ.t t.a.y lái, các đốt ngón tay dần trắng bệch.
“Vì em thích anh.”
Một cú phanh gấp, xe dừng lại bên đường.
Khi Kỷ Dư quay đầu nhìn tôi, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mắt tôi.
“Em biết người anh đánh khi đó là kẻ bắt nạt, anh luôn là người giàu lòng chính nghĩa, và điều em thích chính là con người ấy của anh.
“Khi đó em đi làm từ thiện cùng ba mẹ, tình cờ gặp anh, em vui mừng lắm, tưởng rằng cả ông trời cũng đang giúp mình...”
Tôi cố nén tiếng nấc, gượng cười nhìn anh.
Mắt Kỷ Dư đỏ hoe, anh nắm lấy tay tôi một cách cẩn thận, cúi đầu đặt trán lên đó.
“Xin lỗi em, Nam Nam, anh không biết.”
Cảm giác ấm áp trên tay khiến lòng tôi xao xuyến.
Tôi chậm rãi nhưng dứt khoát rút tay lại, dịu dàng nhìn anh với ánh mắt hoang mang.
“Gặp được người mình yêu chân thành không phải điều dễ dàng, phải biết trân trọng.
“Ôn Mãn là người anh quan tâm, yên tâm đi, em sẽ không trách cô ấy đâu, anh cũng đừng trách cô ấy. Cô ấy chỉ là quá yêu anh thôi.”
Ánh mắt Kỷ Dư thoáng qua sự xúc động và áy náy.
“Anh không đến để nói giúp cô ấy, em không cần phải chịu thiệt thòi như vậy.”
Tôi bật cười: “Dù sao đi nữa, hôm nay em đã rất vui, coi như là anh thay cô ấy bù đắp cho em vậy.”
Ánh nhìn của Kỷ Dư dành cho tôi dịu dàng chưa từng thấy.
Tất cả mọi điều dường như không cần nói ra.
Tôi nhìn vào gương chiếu hậu, thấy chiếc xe đã bám theo cả ngày nay, khóe môi dần nhếch lên.
Khi kỷ niệm không còn là điều riêng biệt, khi sự chân thành từng tự hào đã bị vấy bẩn, khi ánh trăng lại trở nên trong sáng không tì vết, cô ấy sẽ làm thế nào để đối mặt đây?