Gặp Nhau Không Vướng Bận

Chương 6



Người đánh xe là một đại hán to lớn khoác áo tơi, mang theo sát khí vung roi ngựa, không biết vì sao, ta cảm thấy hắn ta nhắm vào ta.

Dưới chân ta tăng tốc, vứt bỏ ô chạy thục mạng về phía trước.

Nhưng các cửa hàng hai bên đường đều đóng chặt cửa, ta muốn trốn cũng không có chỗ nào để trốn.

Một bàn tay túm lấy áo ta rồi ném mạnh ta vào trong xe, ta ngã đến choáng váng, khi tỉnh lại thì đã ra khỏi cổng thành.

Trong xe còn có một nam nhân cầm d.a.o găm, hét ra ngoài: "Con nhóc này trông xinh đẹp quá! Mau tìm một ngôi miếu hoang, huynh đệ chúng ta hưởng thụ xong rồi đưa nàng ta đi gặp Diêm Vương!"

Xem tình hình này, chắc là có người muốn lấy mạng ta.

Ta nuốt nước bọt, thử dò hỏi: "Ngươi muốn bao nhiêu tiền mới chịu tha cho ta? Ai thuê ngươi đến, ta có thể trả gấp đôi."

"Không phải chuyện tiền bạc, gia gia nhận mệnh lệnh g.i.ế.c người, hiểu không?"

Nam nhân cúi người ngồi xổm xuống, mu bàn tay vỗ vỗ mặt ta, ánh mắt trượt xuống cổ áo hơi rộng của ta:

"Nếu không thì ta hưởng thụ trước, ngươi ngoan ngoãn một chút, trước khi c.h.ế.t còn được sướng một lần."

Ta nhịn buồn nôn không lên tiếng, hắn ta còn tưởng ta sợ đến ngây người.

Nam nhân đè lên người ta, vừa mới vùi đầu vào hõm cổ ta, bỗng nhiên có tiếng ngựa hí, rồi xe ngựa đột ngột dừng lại.

"Chuyện gì..."

Hắn ta hơi bực bội ngẩng đầu lên, ta nắm bắt đúng thời cơ, nắm chặt d.a.o mổ giấu trong tay áo, ra tay nhanh như chớp, một nhát d.a.o cắt đứt họng hắn ta.

11.

Khi Thẩm đại nhân vén rèm xe lên, ta vừa mới đẩy nam nhân ra khỏi người mình, mặt đầy m.á.u bò dậy.

Rõ ràng hắn sửng sốt, giọng nói mang theo hơi lạnh của mưa bay vào:

"Khá lắm."

Không phải ta khá, mà là ta đã đề phòng từ trước.

Ta vốn nhạy cảm từ nhỏ, hai người này theo dõi ta mấy ngày rồi, làm sao ta có thể hề không phát hiện được.

Ta rướn cổ nhìn lên, tráng hán mặc áo tơi đã ngã xuống đất, m.á.u loang đỏ một mảng.

"Sao đại nhân lại tới đây?"

Ta lau sạch d.a.o mổ, cất vào hòm thuốc.

"Đồ của ngươi rơi ở Thái y viện, khi ta đuổi theo thì vừa hay thấy ngươi bị bắt cóc."

Hắn ném vào xe một cây trâm ngọc, ta nhặt lên xem xét kỹ, cái này đâu phải của ta!

"Không phải thì thôi."

Thẩm đại nhân kéo xác nam nhân bên cạnh ta xuống xe, bước chân dài nhảy vào trong.

Bên ngoài mưa xối xả, trời cũng tối rồi, trong lúc nhất thời không thể đi được.

Thùng xe không lớn, nhưng hắn cứ nhất quyết phải chen chúc với ta.

Cô nam quả nữ, nhưng không có củi khô lửa bốc, bởi vì Thẩm đại nhân thực sự ướt như chuột lột.

Hắn có chút không kiên nhẫn, giơ tay cởi áo mình, cởi nửa thân trên, để lộ cánh tay rắn chắc.

Mặc dù trong bóng đêm, ta vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng cơ bắp cân đối của hắn, thậm chí có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ làn da đang làm bay hơi nước mưa.

"Ngươi không để ý chứ."

Hắn đã cởi xong mới hỏi ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

"Để ý."

Ta giơ tay vén rèm cửa sổ, gió lạnh thổi vào, ta nghe thấy hắn bất mãn cảm thán:

"Dù để ý cũng không có cách nào, ta lạnh."

Hắn kéo tay ta vào, nắm chặt không buông.

"Ngươi, sưởi ấm cho ta."

Hắn lẩm bẩm một câu, hoàn toàn không có vẻ uy nghiêm khắc nghiệt thường ngày.

Hắn mang theo chút xấu hỗ, mang theo chút làm nũng, ngược lại khiến ta nghe mà đỏ mặt.

Ta gạt tay hắn ra, lấy từ trong hòm thuốc hai viên kẹo gừng xua lạnh đưa cho hắn.

Hắn nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay ta im lặng một lúc: "Ta không thích ăn gừng..."

Không đợi hắn nói hết, ta nhét một nắm kẹo vào miệng hắn.

"Ta không có nhiệt độ cơ thể dư thừa để chia cho ngươi đâu."

Ta ôm chân co ro, trong đầu toàn là lời mệnh lệnh g.i.ế.c người mà kẻ xấu kia vừa nói.

Suy đi nghĩ lại, chuyện có thể đòi mạng ta chỉ có một việc là ta đã sờ thấy mạch đập hỗn loạn của Lý Cẩn.

Nếu bá phụ biết được, ông ta lo sợ chuyện vỡ lở, nhất định sẽ g.i.ế.c người diệt khẩu.

Như vậy vừa hay giải thích được tại sao hộp bã thuốc của Lý Cẩn không có gì bất thường, e rằng bá phụ đã đề phòng từ sớm.

Nhưng chuyện này ta chưa nói với ai, sao bá phụ lại biết được?

Trong lòng ta mơ hồ có một suy đoán, nhưng làm sao cũng không dám tin.

...

Thẩm đại nhân phun kẹo gừng trong miệng ra, ta quay mặt trừng mắt với hắn.

Hắn khó chịu nói: "Ta thực sự không thể ăn được, ngửi mùi thôi ta đã muốn nôn..."

Ta đột nhiên lật người đè hắn xuống đất, ngồi trên người hắn.

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

Hắn mặt mày bình tĩnh nhìn ta, ta sờ vào đai lưng vàng của hắn, cố gắng làm cho mình có vẻ đáng thương một chút:

"Vậy ta sẽ sưởi ấm cho chàng, được không?"

Thần sắc hắn cứng đờ, vừa định mở miệng, ta ghé sát tai hắn thì thầm: "Thẩm Phù Xuyên, chàng hãy cưới ta đi, đến lúc đó chàng g.i.ế.c người, ta đưa d.a.o cho chàng."

12

Những ngày qua ta khám bệnh, mỗi khi gặp Thẩm Phù Xuyên, hắn đều một thân một mình, bên cạnh thậm chí không có một nha hoàn hầu hạ.

Ai có thể ngờ rằng đường đường Phụ Quốc công lại không hề phô trương chút nào.

Thẩm gia hương hỏa thịnh vượng, nam đinh nhiều, lúc đầu ta chỉ tưởng hắn là một công tử rảnh rỗi nào đó.

Về sau lại phát hiện chỉ có hắn mỗi khi gặp ta đều hỏi thăm tình hình sức khỏe của lão thái quân.

Nhi tử ruột của lão thái quân, chỉ có mỗi Phụ Quốc công.

Hôm nay có thể xác định thân phận của Thẩm Phù Xuyên còn phải nhờ lão thái quân trước đó đã hỏi ta Phụ Quốc công thích ăn cua nhưng không bao giờ ăn gừng, liệu có bị tính hàn gây bệnh hay không.

Ta chưa từng nghĩ rằng, vị Thẩm đại nhân đầy hơi thở thiếu niên kia lại là Thẩm Phù Xuyên gần ba mươi tuổi.

"Không thú vị, ta còn muốn chơi thêm một thời gian nữa mà."

Thẩm Phù Xuyên đỡ eo ta đứng dậy, ta trượt xuống ngồi trên đùi hắn.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com