Gặp Nhau Không Vướng Bận

Chương 4



"Thẩm đại nhân nói đùa rồi, ta không hứng thú với việc g.i.ế.c người."

Ta cố gắng giữ bình tĩnh, thu dọn hộp thuốc, chờ đợi cơ hội rời đi.

Thẩm đại nhân "ồ" một tiếng, se se m.á.u trên đầu ngón tay với vẻ hơi nhàm chán, cong môi nói: "Phàm là kẻ ở địa vị cao, có một người tính một người, không có kẻ nào tay không dính máu, ngươi nói ngươi muốn lấy Phụ Quốc công, nhưng ngươi một không có bối cảnh, hai không có can đảm, e rằng hắn sẽ không nhìn trúng."

Ta đánh liều phản bác hắn: "Chẳng lẽ g.i.ế.c người vô tội bừa bãi mới là cái gọi là can đảm?"

"Giết người vô tội bừa bãi?"

Hắn vươn tay bóp cằm ta, ghé sát vào, mũi đối mũi, mắt đối mắt với ta, khoảng cách giữa môi chỉ gang tấc.

"Nếu hôm nay nếu không phải ngươi c.h.ế.t thì ta vong, cho ngươi một cơ hội g.i.ế.c ta, ngươi có thấy mình đang g.i.ế.c người vô tội bừa bãi không."

Đồng tử hắn ánh lên tia sáng u ám, như một dã thú đói khát, nhìn thấy là sinh lòng sợ hãi.

Nhưng ta là người càng sợ càng bình tĩnh.

Ta xin lỗi hắn: "Nếu là để tự vệ, đương nhiên không tính là g.i.ế.c người vô tội bừa bãi, là ta ăn nói bừa bãi đã xúc phạm đại nhân, xin lỗi."

Hắn tặc lưỡi, buông ta ra:

"Chán thật, ngươi không thèm kêu vài tiếng cho ta nghe, không sợ ta g.i.ế.c ngươi diệt khẩu?"

"... Thẩm đại nhân không phải kẻ g.i.ế.c người vô tội bừa bãi."

Ta vác hộp thuốc đứng dậy, hắn cười khẽ cảnh cáo ta: "Vậy ngươi hãy giữ mồm giữ miệng, đừng để ta và ngươi rơi vào tình thế ngươi c.h.ế.t ta sống.”

8.

Sau đó, ta thường gặp Thẩm đại nhân ở Phụ Quốc công phủ.

Đúng là "oan gia ngõ hẹp".

Thỉnh thoảng, hắn sẽ nhét cho ta vài viên kẹo hoặc điểm tâm.

Nếu ta từ chối, hắn sẽ mỉm cười trêu ta: "Ăn đi, những thứ này, sau này đều tính vào sính lễ của Quốc công gia cho ngươi, ngươi không cần tiết kiệm cho hắn."

Sau đó đợi đến khi mặt ta đỏ như m.ô.n.g khỉ, chạy như một làn khói, chỉ nghe thấy hắn phía sau cười vô cùng vui vẻ.

Vì vậy ta đã có kinh nghiệm, hôm nay vừa gặp không đợi hắn mở miệng, ta chủ động lấy hộp điểm tâm từ tay hắn.

Ôm quyền cảm tạ, rời đi, tiêu sái tự nhiên.

Trên đường gặp Lý Cẩn, có lẽ là đến thăm lão thái quân.

A tỷ đi bên cạnh hắn, sau khi được chỉ hôn, trang phục nàng ta ngày càng xa hoa, đứng cùng Lý Cẩn quả thật rất xứng đôi.

Nàng ta cười cong mắt: "... Hôm qua đến An Quốc tự dâng hương, cầu bùa bình an cho điện hạ, tiện thể lại cầu cho bá phụ quan vận hanh thông."

Lý Cẩn gật đầu đáp: "Nàng có lòng rồi."

Trông khí sắc hắn ta không tệ, có vẻ bá phụ đã chăm sóc hắn ta rất chu đáo.

Lúc này a tỷ nhắc đến quan vận hanh thông, hẳn có ý ngụ ý.

"Dù sao bá phụ cũng nuôi dưỡng ta một thời gian, ta cũng chỉ có thể làm được chuyện nhỏ như vậy..."

Nàng ta quay đầu nhìn thấy ta, nụ cười đông cứng trên mặt.

Gần đây nàng ta siêng năng chạy đến An Quốc tự, ta còn tưởng nàng ta cầu phúc cho cha mẹ, cầu cho bọn họ yên bình dưới cửu tuyền.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hóa ra là vì cầu tiền đồ bá phụ...

Ta cắn răng hàm cúi mắt nhường đường, nhưng Lý Cẩn cũng dừng lại theo.

Hắn ta làm bộ mặt khó chịu, trông rõ là tư thế muốn gây chuyện:

"Ta cứ nói ngươi đi tới thoải mái, hóa ra là có người cho đủ thứ tốt, khinh thường Đông cung rồi nhỉ."

Ta nghĩ bụng ta đâu phải khinh thường Đông cung, ta là khinh thường ngươi.

Lời này cuối cùng không nói ra, ta ghét lãng phí nước bọt.

Lý Cẩn lòng không vui, ánh mắt lại rơi vào hộp điểm tâm trong tay ta.

Hắn ta tiếp tục khiêu khích: "Gan lớn thật, cống phẩm ngự ban cũng dám trộm?"

Ta nắm chặt ngón tay, giận quá mà cười: "Sao vậy, ta không xứng đáng được người khác coi trọng sao? Ta là con chuột trong cống rãnh, muốn chút đồ tốt chỉ có thể đi trộm đi cướp phải không?"

Sắc mặt hắn ta khựng lại, khẽ ho dịu giọng lại:

"Ta không có ý đó, đồ ngự ban dù người khác thưởng cho ngươi ngươi cũng không nên nhận, tránh sinh chuyện."

Người không biết chuyện nghe vậy còn tưởng hắn ta quan tâm ta.

Ta không khỏi cười lạnh.

A tỷ đi lên, liếc mắt ra hiệu với ta: "Dung Nguyệt, còn không cảm tạ điện hạ chu đáo, đồ này vẫn nên giao cho a tỷ, a tỷ thay muội trả lại."

Nàng ta đặt tay lên mu bàn tay ta đang cầm hộp.

"A tỷ, chuyện của ta, không cần tỷ luôn đứng ra quyết định cho ta."

Ta kìm nén một bụng lửa, dùng sức giật tay, ai ngờ a tỷ đột nhiên buông tay, ta không kiểm soát được ngã về phía sau.

Ta ngã không sao, nhưng nếu hộp ngự ban bị vỡ, ít nhất ta cũng phải chịu một trận đòn.

Ta theo phản xạ đuổi theo nó, ngã mạnh xuống đất trầy da tay, hộp cũng bị mẻ góc.

"Dung Nguyệt, sao, sao muội bất cẩn thế!"

A tỷ dường như nở nụ cười, đợi ta nhìn kỹ, vẻ lo lắng trên mặt nàng ta lại không giống giả vờ.

"Điện hạ, Dung Nguyệt không hiểu chuyện, xin ngài tha thứ..."

Nàng ta chưa nói hết, Lý Cẩn đã hai bước đến trước mặt ta, dáng vẻ hung hăng, khiến ta tưởng hắn ta định đá ta hai cái.

Ta co vai nhắm chặt mắt, lại bị hắn ta tóm từ dưới đất lên, đ.â.m vào lòng hắn ta.

Hơi thở nóng bỏng phả vào má ta, Lý Cẩn trợn mắt mắng ta:

"Mấy miếng điểm tâm nát rớt thì rớt, lo cho nó làm gì!"

Lúc nãy còn nói điểm tâm ngự ban quý báu vô cùng, giờ thì biến thành mấy miếng điểm tâm nát rồi.

Hắn ta nâng tay ta lên xem xét vết thương, trong thoáng chốc làm ta nhớ đến ngày lĩnh chỉ, hắn ta cũng dịu dàng với a tỷ như vậy.

Nói không giận là không thể nào.

Giận hắn ta thay đổi thất thường, giận hắn ta thay lòng đổi dạ.

Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!

Nhưng giận thì giận, khi nãy trong lúc hoảng loạn ta nắm cổ tay hắn ta, lập tức phát hiện mạch tượng của hắn ta rối loạn đến mức không tưởng.

Ta mò trên cổ tay hắn ta, hắn ta tự thấy mình thất thố, khó chịu rút tay về giấu ra sau lưng, xấu hổ nghiêm mặt mắng ta: "Nam nữ thụ thụ bất thân, ta thấy ngươi là sắc mê tâm khiếu mất hồn rồi!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com