Ta chữa khỏi bệnh cho Thái tử, Thánh thượng thưởng ta trăm lượng hoàng kim.
Đồng thời chỉ hôn cho a tỷ của ta, ban gả vào Đông Cung.
Ta kéo lê cái chân bị thương tiếp chỉ, trong phút thất thần đạp trúng nàng ta, ngã sấp mặt xuống đất.
A tỷ ôm chân ngồi phịch xuống đất, Lý Cẩn vội vàng ngồi xuống kiểm tra cho nàng ta.
Người thường ngày kim tôn ngọc quý, vạt áo dính bụi cũng không cần phải cúi người phủi, giờ đây lại quỳ xuống vì a tỷ, dịu dàng như nước.
A tỷ ngượng ngùng nhìn ta, khẽ nói: "Nguyệt Nhi, xin lỗi..."
Cổ họng ta đắng ngắt, đỏ hoe mắt không nói gì.
Lý Cẩn trách nàng ta: "A Ngọc, duyên phận của cô và nàng là trời định, nàng có lỗi gì chứ?"
Hắn ta ghê tởm nhìn ta một cái, đá đá vào cẳng chân ta.
"Tô Dung Nguyệt, chỉ một chút vết thương nhỏ đổi lấy trăm lượng vàng, đáng lắm, cứ khóc lóc sướt mướt thì không khỏi làm ra vẻ.”
Cơn đau thấu xương làm ta toát mồ hôi lạnh, ta ấn vào chân, tức giận đến mức bật cười.
Một chút vết thương nhỏ? Ra vẻ?
Đoạn trường nhai cao hơn mười trượng, ta rơi từ lưng chừng xuống đến nôn ra máu, suýt nữa không giữ được chân phải.
Vậy mà Lý Cẩn lại nói, ta chỉ bị một chút vết thương nhỏ, ta ra vẻ.
Ta nghiến chặt răng, lật đật đứng dậy.
Hắn ta lạnh lùng nhướng mày, uy nghi của trữ quân hiện rõ, trầm giọng cảnh cáo ta: "Giờ đây mọi chuyện đã định, Tô Dung Nguyệt, những tâm tư không thể thấy ánh mặt trời của ngươi hãy cắt sớm đi."
Thành thật mà nói, quả thật ta có tình cảm với Lý Cẩn, tình cảm này đường đường chính chính, chẳng có gì không thể thấy ánh mặt trời.
Chỉ là trong kinh thành có vô số nữ nhi yêu mến hắn ta, hắn ta luôn lấy lễ đối đãi, nhưng riêng với ta lại khinh miệt.
Hắn ta nói ta quỷ quyệt, độc ác, đầy tâm cơ.
Ta hỏi hắn ta vì sao lại nói vậy?
Hắn ta chỉ đáp: "Trong lòng ngươi tự hiểu rõ."
Hắn ta không muốn nói nhiều, ta cũng không hỏi nữa.
2.
Sau khi được ban hôn, ta bắt đầu tránh mặt Lý Cẩn.
Nhưng Thánh thượng giao thân thể hắn ta cho ta chăm sóc, mỗi tháng đến Thái tử phủ một lần, chung quy ta không thể tránh được.
Khi ta đến đúng lúc gặp Lý Cẩn đang thiết yến trong phủ, a tỷ cũng đang chuyện trò cười nói với mọi người trong bữa tiệc.
"Ngọc tỷ tỷ, chờ tỷ gả vào phủ của ca ca ta, có huynh ấy bảo vệ tỷ, ta xem còn ai dám bắt nạt tỷ nữa..."
Hoa Dương Công chúa khoác tay nàng ta, vừa nói vừa nhìn ta một cái.
A tỷ cười đáp: "Ta đâu có bị ấm ức gì."
"Tỷ đó, quá độ lượng, lúc nào cũng nhẫn nhịn, người khác mới được đằng chân lân đằng đầu."
Hoa Dương chọc chọc vào trán nàng ta, hạ thấp giọng thì thầm với nàng ta.
A tỷ kéo kéo tay áo của nàng ta, ngượng ngùng nói: "Điện hạ đã hiểu lầm muội muội nhà ta rồi, tính cách của muội ấy vốn thẳng thắn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nghe như sợ ta không biết Hoa Dương đang mắng ta vậy.
Ta lười đếm xỉa, chỉ đưa bát thuốc đến trước mắt Lý Cẩn, a tỷ đang nâng ly với hắn ta, ta đen mặt đè tay hắn ta xuống:
"Điện hạ bị bệnh không được uống rượu."
Theo dõi sốp tại FB: Mỗi Ngày Chỉ Muốn Quạc Quạc Quạc để nhận thông báo sớm nhất nhé!
A tỷ khựng lại, nói với ta: "Xin lỗi Nguyệt Nhi, ta không biết chuyện này, là ta sai rồi."
Lý Cẩn nể mặt nàng ta, uống cạn ly rượu trong tay, lắc lắc ly không khiêu khích ta.
"Ngọc tỷ tỷ, chỉ một ly rượu thôi mà, tỷ cũng phải xin lỗi nàng ta sao?" Hoa Dương trừng mắt nhìn ta.
"A tỷ thật sự không cần phải xin lỗi ta, người bị tổn thương là điện hạ, a tỷ nên đến xin lỗi Thánh thượng mới phải."
Ta lạnh lùng lên tiếng, khiến mọi người không thể phản bác.
Lý Cẩn ném ly rượu lên bàn, cười nhẹ: "Lấy lông gà làm lệnh tiễn, Tô Dung Nguyệt, ngươi quản quá nhiều rồi, chuyện của cô còn chưa đến lượt ngươi làm chủ."
Được thôi.
Ta đặt mạnh bát xuống trước mặt hắn, thúc giục: "Vậy điện hạ hãy mau uống đi, để ta còn có thể báo cáo."
Hắn ta im lặng nhìn ta hồi lâu, khẽ lẩm bẩm: "Làm bộ làm tịch."
Nói rồi, hắn ta cầm bát thuốc lên uống cạn không sót một giọt.
Xong xuôi vẫy tay đuổi ta đi, như thể ta ở lại thêm một khắc cũng sẽ phá hỏng tâm trạng của hắn ta.
Ta đảo mắt một cái, đang định xoay người, Lý Cẩn đột nhiên biến sắc, nắm chặt vạt áo trước n.g.ự.c ngã xuống bàn.
3.
Ta bị người ấn quỳ trong phòng, Hoa Dương mời Lưu Thái y đến cho Lý Cẩn bắt mạch.
Nàng ta một mực khăng khăng là thuốc của ta có vấn đề, khóc lóc ầm ĩ xông tới đánh ta:
"Ngươi to gan thật, lấy danh nghĩa chữa bệnh để hại ca ca ta! Lòng dạ rắn rết, chẳng trách ca ca ta không để ý đến ngươi! Nếu huynh ấy có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ xé xác ngươi ra năm mảnh!"
Ta bị nàng ta tát liên tiếp mấy cái, má nóng rát.
"Đủ rồi, ồn ào quá."
Người đến cùng Lưu Thái y là một nam nhân toàn thân toát lên vẻ cao quý.
Hắn đường hoàng ngồi trong sảnh nhắm mắt dưỡng thần, vừa mở miệng, vài lời nhẹ nhàng đã khiến Hoa Dương không dám làm loạn nữa.
Lưu Thái y chẩn mạch xong, mặt đăm chiêu, bỏ qua mấy tiểu bối, cúi người nói với nam nhân: "Đại nhân, điện hạ uống rượu quá độ, tổn thương đến tâm mạch, sau này ăn uống phải cẩn thận."
Hoa Dương không tin, quấn lấy hỏi: "Ca ca ta uống thuốc của nàng ta mới ngất đi, ngươi có chắc không phải trúng độc không?"
Lưu Thái y lắc đầu.
Nam nhân từ từ mở mắt, bước đến bên cạnh ta, chỉ một ánh mắt, hai bà tử hai bên liền vội vàng buông ta ra.
Ta chặn tay hắn đang chìa ra, chỉ thấy vô cùng tủi nhục.
"Đa tạ, không cần."
Tốn chút sức đứng dậy, ta khập khiễng đi đến bên giường.
Lý Cẩn đã tỉnh, nhìn thấy vết thương trên mặt ta, hơi sững lại.
Ta nhìn hắn, rồi nhìn Hoa Dương, giơ tay trả lại nàng ta hai bạt tai.
Nàng ta không thể tin được ôm mặt, căn phòng nhất thời im lặng.
"Ta là người chịu không nổi ấm ức, dù sao ta cũng lòng dạ rắn rết mà."