Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời

Chương 8



9

Ngoại trừ đoạn bị Lý Ninh Huyên “đâm tỉa” hơi khó chịu lúc họp, thì lần hợp tác này với Cố Bắc Huyền nhìn chung vẫn diễn ra rất suôn sẻ.

Ký hợp đồng xong, tôi vẫn giữ lễ nghĩa, lịch sự bắt tay với anh ta.



Khi tiễn khách xuống dưới sảnh, chúng tôi lại "vô tình" đụng trúng ba tôi, vừa tan ca “tấu hài” về.

Cố Bắc Huyền thấy ba tôi, vẫn giữ lễ phép, gật đầu chào hỏi đôi câu.

Tôi đứng bên cạnh, tâm trạng sảng khoái vì mới ký được hợp đồng đầu tiên sau khi lên chức, không nhịn được giơ tay b.ắ.n một cái tín hiệu chiến thắng với ba mình.



Ai ngờ Cố Bắc Huyền quay lại đúng lúc.

Ánh mắt anh ta thoáng trầm xuống, tối đi một cách rõ ràng.

Nhưng mà lúc đó tôi vui như Tết, vừa thành công vừa thấy bản thân có giá trị, nên cũng lười để ý đến phản ứng của người ta.

Tiễn người xong, tôi lập tức quay về công ty để họp chốt kế hoạch triển khai.



Tối về đến nhà thì mặt trăng đã treo lên thay mặt trời.

Tôi vừa bước ra khỏi thang máy, liếc một cái liền thấy có người đang tựa lưng vào cửa nhà tôi.

Cố Bắc Huyền.



Tôi hơi sững lại.



Anh nghe tiếng, quay đầu nhìn tôi.

Ánh mắt trong vắt, sáng rực lên dưới ánh đèn hành lang, như có nguyên một bầu trời sao gom lại phản chiếu trong mắt.



Tôi chậm rãi bước tới, trong lòng hơi rối.

Cố Bắc Huyền đứng thẳng dậy, anh cao hơn tôi hẳn một cái đầu, lúc này đang cúi nhẹ xuống nhìn tôi.



“Hân Hân, rời khỏi ông ta đi. Thứ ông ta có thể cho em, anh cũng có thể cho.”



“…”



Tôi đứng đó, lòng chợt thấy rất khó tả.



Một bên là giọng nói trầm khàn, từng chữ mang theo lo lắng rõ ràng.

Một bên là... gương mặt của người ban ngày vừa cùng tôi ký hợp đồng như một doanh nhân mẫu mực.

Hai phiên bản Cố Bắc Huyền, thật sự không cùng hệ điều hành.



Anh tiếp tục nói, giọng có phần nghèn nghẹn:



“Ông ta để em làm tổng giám đốc điều hành là vì muốn vắt kiệt năng lực của em.

Chứ đừng mơ ông ta sẽ giao công ty cho em thật.

Đến khi giá trị em cạn rồi, em nghĩ ông ta sẽ giữ em lại chắc?”



“Nuôi em thì còn đỡ. Giờ để em làm việc, là muốn dùng xong vứt.

Hân Hân, em đừng ngây thơ nữa!”



Tôi nghe mà vừa dở khóc dở cười.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cái chuyện tôi là con gái ruột của ba tôi, sao nói ra lại có vẻ khó như vậy?

Chưa kịp phản ứng, anh đã nắm lấy vai tôi.

Tôi giật mình, cơ thể hơi cứng lại.



“Rời khỏi ông ta đi, về làm ở công ty anh. Anh để em làm phó tổng.”

“Em cần tiền à? Anh bây giờ không nghèo nữa, em muốn bao nhiêu anh cũng có thể cho.”



“Em muốn có người nuôi à? Anh nuôi.

Anh không còn là thằng sinh viên nghèo năm xưa nữa rồi.

Giờ em muốn gì, anh đều có thể mua được cho em.”



“Được không Hân Hân?”



Tôi nhìn anh, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Không thể không thừa nhận — anh ta nói... thật lòng.



Nhưng mà... tôi thật sự không thể “rời khỏi” ba tôi được.

Tôi là độc đinh của nhà họ Thẩm.

Bảo tôi bỏ nhà, bỏ nghiệp, bỏ luôn huyết thống, tôi làm sao mà đi?!



Tôi còn đang vật lộn chọn cách giải thích sao cho không quá kỳ cục thì sắc mặt Cố Bắc Huyền đã lạnh đi.



“Đến nước này em còn luyến tiếc?! Hân Hân, anh thật sự nhìn nhầm em rồi!”



Nói xong, anh tức giận quay người rời đi.

Tiện tay đóng cửa nhà cái rầm đến mức cả dãy hành lang rung lên một nhịp.



Tôi nhìn theo anh, ngẩn người.

Không hiểu sao độ nóng tính của Cố Bắc Huyền càng ngày càng... khó lường.

Tôi day trán, cảm thấy cần phải sắp xếp một buổi đối thoại chính thức.

Tuy tôi không có ý định quay lại với anh, nhưng mà mỗi ngày mở cửa ra là gặp “nam chính đang tự diễn”, tôi cũng quá tải cảm xúc mất rồi.



Tôi mệt mỏi mở cửa vào nhà.

Vừa vào đã thấy... ba tôi đứng đó, tay khoanh trước ngực, nhìn tôi đầy thâm ý.



Tôi: “…”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^



Không cần hỏi, tôi biết.

Với trình độ hóng chuyện của ba tôi, toàn bộ đoạn thoại vừa rồi chắc chắn lọt sạch vào tai.



Ba tôi không nói gì.

Chỉ lặng lẽ vỗ hai cái lên vai tôi thật nặng.

Sau đó ung dung quay người đi thẳng về phòng, dáng vẻ tiêu sái như thể mới tiễn một anh chàng dở hơi ra khỏi nhà.



Tôi nhìn theo cái bóng lưng nhàn nhã ấy… tự dưng thấy lòng mình càng lúc càng mệt.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com