Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời
21
Cố Bắc Huyền buông tôi ra, rồi quay người lại đối mặt với ba mẹ tôi.
Anh cầm tập hồ sơ đặt sẵn bên cạnh, hai tay đưa cho ba tôi:
“Chú, dì, trong này là toàn bộ tài sản và cổ phần công ty của cháu.
Tất cả đều là hợp đồng tặng vô điều kiện cho Hân Hân.
Mong hai người xem qua.”
Tôi giật mình, vội vàng nói:
“Không cần đâu Cố Bắc Huyền! Anh không cần làm vậy…”
“Hân Hân.”
Anh khẽ lắc đầu nhìn tôi, rồi nghiêm túc quay sang ba mẹ tôi:
“Đây là thành ý của cháu.
Cháu chọn cách tự chặt đứt đường lui, là bởi vì cháu xác định rồi.
Cả đời này, ngoài Hân Hân ra, cháu không muốn cưới ai khác.”
“Cháu mong hai người có thể tin tưởng và giao Hân Hân cho cháu.
Cháu hứa cả đời này, cháu sẽ lấy tính mạng mình ra để bảo vệ cô ấy được hạnh phúc.”
Lời anh nói không hoa mỹ, không vẽ vời.
Nhưng mỗi câu, mỗi chữ đều chân thành đến mức khiến tôi nghẹn nơi cổ họng.
Tôi nhìn anh, thấy lòng n.g.ự.c mình nóng lên như bị lửa sưởi ấm.
Đôi mắt bỗng nhiên hơi mờ đi…
Ba tôi cầm tập hồ sơ, lật xem sơ vài tờ rồi ngẩng lên.
Ông nhìn Cố Bắc Huyền, ánh mắt đã hoàn toàn không còn cảnh giác mà là sự hài lòng rõ rệt.
“Chú với dì thì không có ý kiến gì đâu.
Quan trọng là nó có chịu lấy cậu không thôi.”
Cố Bắc Huyền lập tức quay sang nhìn tôi.
Trong mắt anh rực sáng như thể đang hy vọng cả thế giới đồng ý với mình.
Nhìn anh lúc này, thật sự rất giống một chú chó to đùng đang đợi được gật đầu cho ôm.
Tôi bật cười qua nước mắt.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Không trả lời trực tiếp, tôi chỉ siết c.h.ặ.t t.a.y anh:
“Đi đánh thức Đại Bảo cùng em nhé?”
Cố Bắc Huyền hơi thở có chút run.
Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, giọng khàn khàn:
“Ừ.”
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Tôi dắt anh vào phòng Đại Bảo.
Thằng bé đã dậy rồi, đang ngồi xếp chân trên giường với đôi mắt to tròn long lanh nhìn chúng tôi.
Tôi có thể cảm nhận rõ Cố Bắc Huyền bỗng căng thẳng như sắp bước vào họp cổ đông.
Tôi khẽ cười, bước lại gần ngồi xổm trước mặt con:
“Đại Bảo, mẹ định kết hôn với chú Cố rồi đó.
Bây giờ con còn muốn chú Cố làm ba của con không?”
Cả người Cố Bắc Huyền căng như dây đàn.
Tổng giám đốc Cố uy nghiêm ở công ty, giờ phút này lại như chàng trai chờ trẻ con phán quyết.
Đại Bảo nhìn anh chăm chú, rồi nghiêng đầu hỏi:
“Vậy chú Cố là ba ruột của con phải không ạ?”
Tôi và Cố Bắc Huyền nhìn nhau, cùng lúc sững lại.
Tôi nhẹ nhàng hỏi:
“Sao con lại nghĩ như vậy?”
Đại Bảo vô cùng nghiêm túc:
“Con thấy trong điện thoại mẹ có ảnh của chú Cố, với lại con rất thích chú Cố.”
“Nếu chú ấy không phải ba ruột của con, thì sao con lại thích chú đến thế chứ?”
Câu nói đơn giản, hồn nhiên đến không thể hồn nhiên hơn.
Nhưng lại khiến Cố Bắc Huyền rơi nước mắt.
Anh ôm chặt lấy tôi và Đại Bảo, giọng nghẹn ngào:
“Phải. Ba là ba ruột của con.
Từ giờ trở đi ba sẽ không bao giờ rời xa con và mẹ nữa.”
Đại Bảo còn quá nhỏ để hiểu hết mọi phức tạp của người lớn, nhưng niềm vui của thằng bé thì quá rõ ràng:
“Thật hả ba?
Vậy ba mẹ có thể sinh cho con thêm em gái không?
Con muốn có một em gái ạ!”
Cố Bắc Huyền ngơ ngác nhìn tôi.
Tôi đỏ mặt quay đi chỗ khác.
Trời ơi, trước mặt con nói chuyện sinh con tiếp theo cũng hơi kỳ nha!
Sau lưng tôi là tiếng cười khẽ của anh.
Cố Bắc Huyền ôm chúng tôi càng chặt hơn.
“Được.
Nếu Đại Bảo muốn có em gái, ba mẹ sẽ tặng con một em gái.”
“Gia đình mình từ nay về sau, sẽ không bao giờ chia xa nữa.”
Trong tiếng cười khanh khách của Đại Bảo, tôi ôm chặt lấy Cố Bắc Huyền.
Gia đình chúng tôi từ nay về sau, sẽ không bao giờ chia xa nữa.
--- Hoàn ----
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com