Gặp Lại Tình Cũ Trong Thang Máy Và Cú Hiểu Nhầm Để Đời

Chương 10



11

Từ ngày Cố Bắc Huyền chuyển sang chiến thuật mềm mỏng, tôi phải thừa nhận—bầu không khí giữa hai chúng tôi dễ thở hơn nhiều.

Không còn đối đầu, không còn cãi nhau, cũng không còn kiểu sáng gặp – trưa hiểu lầm – tối bùng nổ cảm xúc.

Nhưng mà... vấn đề lớn nhất giữa chúng tôi, vẫn chưa ai đụng đến.



Vậy nên mối quan hệ này, cứ như vậy mà dừng ở mức không gần cũng chẳng xa.

Ai giữ vai người ấy, chẳng ai dám lùi, mà cũng chẳng ai tiến.



Khi tôi vừa mới làm quen với guồng quay ở công ty, còn chưa kịp thở cái cho ra hơi thì ba mẹ tôi đột nhiên thông báo một tin động trời:

Họ đã sắp cho tôi đi xem mắt.



Đối tượng là công tử của một gia đình kinh doanh khác, tuổi tác ngang tầm, du học về, hiện đang hỗ trợ quản lý công ty gia đình.

Nói là xem mắt, thực chất là một dạng liên hôn thương mại.



Tôi có xem qua hồ sơ người đó.

Nói về điều kiện thì... thật ra không có gì để chê.



Chỉ là....

Tôi quay đầu nhìn Cố Bắc Huyền đang cầm vô-lăng.

Thở dài trong lòng.



Tôi nghĩ mình vẫn chưa sẵn sàng để bắt đầu một mối quan hệ mới.

Nhưng vì đã là lời của ba mẹ, tôi cũng không tiện từ chối quá gay gắt.

Thế nên đến ngày hẹn gặp, tôi vẫn ăn mặc chỉn chu, định tới nơi nói rõ ràng rồi rút lui.



Địa điểm là một nhà hàng Pháp sang trọng, không gian yên tĩnh, ánh đèn vàng dịu, đúng chuẩn "gặp mặt nghiêm túc".

Tôi vừa được nhân viên dẫn vào, mới đi được mấy bước đã c.h.ế.t sững tại chỗ.



Bên kia nhà hàng, trong một góc bàn lịch sự là Cố Bắc Huyền, đang dùng bữa với một người phụ nữ.



Mà điều khiến tôi đứng hình, không phải là anh ta, mà là người đối diện anh ta.



Mẹ anh.

Người phụ nữ từng là lý do khiến tôi và anh chia tay.



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -





Sự thật là, hồi còn yêu nhau, tôi chưa bao giờ nói với Cố Bắc Huyền rằng mình là con nhà giàu.

Thời đại học, tôi không thích bị chú ý, nên luôn giả làm sinh viên nghèo cho yên thân.



Mãi đến khi yêu anh ta rồi, tôi cũng không nói.

Vì anh ta nghèo thật, tôi không muốn anh mang áp lực.

Tôi đã nghĩ, sau khi ra trường nếu hai đứa còn bên nhau, thì sẽ tìm thời điểm thích hợp để nói.

Nhưng chưa kịp đợi tới lúc đó, Mẹ anh tìm đến tôi.



Bà ấy là một người phụ nữ rất biết giữ thể diện.

Nhưng khi đứng trước tôi, bà đã khóc.

Cái kiểu vừa nhịn, vừa rơi nước mắt khiến tôi không biết nên xử lý thế nào cho phải.



Bà bảo, vì muốn cho Cố Bắc Huyền có cơ hội đi du học, bà đã mặt dày đi vay mượn khắp họ hàng.

Nhưng anh ta lại nhất quyết không chịu đi.

Lý do?

Vì tôi.



Anh không muốn xa tôi.

Mẹ anh khuyên thế nào cũng không được, cuối cùng đành chạy đến tìm tôi, hy vọng tôi “tự biết điều mà rút lui”.



Lúc đầu tôi dứt khoát từ chối.

Tôi nói: “Cậu ấy đi hay không là quyết định của cậu ấy. Tôi không có quyền can thiệp, cũng không muốn là lý do cản bước ai cả.”



Nhưng mẹ anh không từ bỏ.

Bà liên tục đến tìm tôi, càng ngày càng tiều tụy, càng ngày càng gầy.

Tôi nhìn mà không thể không xót.

Dù tôi có mạnh mẽ đến đâu, cũng bắt đầu lung lay.



Nhưng điều đập vỡ toàn bộ phòng tuyến trong tôi, là khi bà ấy nói:

Cố Bắc Huyền học ngành sinh học là để hoàn thành tâm nguyện dang dở của cha mình.

Cha anh là một nhà sinh học xuất sắc, nhưng cuối cùng qua đời trong chính phòng thí nghiệm, do tai nạn rò rỉ chất độc từ một dự án thất bại.

Cố Bắc Huyền từ nhỏ đã luôn mang một chiếc đồng hồ quả quýt trên ngực, bên trong có ảnh của cha anh.



📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

Tôi từng thấy nó, từng hỏi, nhưng chưa bao giờ biết... hóa ra là như thế.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com