Trong lòng Vân Hi tính toán khả năng chạy trốn, đầu ngón tay vì quá dùng sức mà hơi trắng bệch.
Đúng lúc người đàn ông có ý đồ xấu đến gần, một cánh tay kéo Vân Hi và người đàn ông ra xa.
Vân Hi quay đầu lại thì nhìn thấy Lục Chỉ Niên xách một cây gậy dài nhặt được ven đường chắn trước mặt cô, trong phút chốc cô nhận ra, thì ra mỗi buổi chiều tan học anh vẫn luôn cùng cô đi học về.
"Mày là ai? Mẹ kiếp bớt lo chuyện bao đồng!" Người đàn ông bị chặn lại như vậy, bất mãn lớn tiếng hét lên.
Sắc mặt Lục Chỉ Niên lạnh nhạt, không nói nhiều lời, khi nhận ra người đàn ông muốn đánh lén, dứt khoát nắm lấy cây gậy dài phản kích.
Động tác của anh dứt khoát và gọn gàng, sự tàn nhẫn thường ngày ẩn dưới khí chất lạnh nhạt hoàn toàn bộc lộ ra, mặc dù người đàn ông kia vai u thịt bắp, thể hình vượt xa anh cũng không chiếm được lợi thế.
Đây là lần đầu tiên Vân Hi nhìn thấy Lục Chỉ Niên thực sự động thủ, thậm chí cuối cùng trên mặt còn có vết máu.
Sau khi người đàn ông chửi rủa bỏ chạy, cô vội vàng tiến lên đỡ lấy anh, vẻ mặt hoảng hốt: “Anh thế nào rồi? Bây giờ chúng ta đến bệnh viện có được không?"
Lục Chỉ Niên tùy ý lau khóe miệng bị rách, liếc nhìn Vân Hi, phát hiện cô sắp khóc, khẽ nhếch khóe môi nói: “Người đã chạy rồi, khóc cái gì?"
Vân Hi không hề suy nghĩ phản bác: “Nhưng anh cũng bị thương rồi."
Không biết có phải là do lúc này tình huống khẩn cấp hay không, cảm xúc của cô rất lộ liễu, đến nỗi Lục Chỉ Niên dễ dàng nhìn thấy vẻ lo lắng và sốt ruột trên mặt cô.
Không hiểu sao, tâm trạng anh tốt lên.
Mặc dù vết thương trên người đang đau, nhưng trên mặt lại thản nhiên: “Vậy thì nghe lời em, đến bệnh viện."
...
Sau đó Lục Chỉ Niên đều ở lại bệnh viện, dù sao anh vốn không cần tham gia kỳ thi đại học.
Ngoại trừ lần cùng anh đến bệnh viện, cách ba bữa Vân Hi lại đến thăm anh, nhưng càng đến gần ngày thi đại học, Lục Chỉ Niên cũng không cho cô đến nữa.
Đợi đến khi môn tiếng Anh cuối cùng của kỳ thi đại học kết thúc, Vân Hi mới nhận được điện thoại của ai đó.
Cuộc điện thoại này của anh đúng giờ vô cùng, gần như là canh đúng lúc tiếng chuông kết thúc kỳ thi đại học vang lên gọi đến: “Cảm giác thế nào?"
"Rất tốt ạ." Vân Hi khẽ cong khóe môi, có cảm giác nhẹ nhõm như trút được gánh nặng.
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng cười khẽ, cô nghe thấy anh nói: “Vậy sao, vậy có phải là có thể tiếp tục đến thăm bệnh nhân rồi không?"
Cô không có lý do gì không đồng ý, dù sao vết thương này của người ta cũng là do cô mà ra.
...
Vân Hi xách giỏ hoa quả chuyên dùng để thăm bệnh đến bệnh viện, sau khi nhìn thấy Lục Chỉ Niên cực kỳ chu đáo nói một câu: “Hay là tôi gọt một quả táo cho anh ăn nhé."
Lục Chỉ Niên đang nghịch tấm thiệp chúc mừng đi kèm với giỏ hoa quả, so với táo dường như có hứng thú với thiệp chúc mừng hơn, đột nhiên hỏi: “Sao trên này không viết gì thế?"
"Anh cần sao?" Vân Hi đột nhiên ngây người, tấm thiệp màu hồng nhạt kia lập tức hiện lên trước mắt, cô không kìm được hỏi.
"Không phải anh không thích những thứ này sao?"
"Không thích ư?"
Lục Chỉ Niên nhướng mày lặp lại, ngón tay anh thon dài đang gõ từng nhịp lên tấm thiệp, vỏ giấy cứng phát ra tiếng "bộp bộp": “Tôi nói tôi không thích hồi nào?"
"Là lần đó tôi đưa thiệp giúp người ta đấy." Vân Hi nhỏ giọng nhớ lại.
Thấy cô vẫn không hiểu, Lục Chỉ Niên dứt khoát nói thẳng: “Vậy thì phải xem thiệp chúc mừng này là do ai viết."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tôi không phải là người có tính tình tốt, bằng lòng đợi em, cùng em xem pháo hoa –"
Lục Chỉ Niên dừng lại một chút, nhìn vào mắt Vân Hi, tâm tư bộc lộ gần như thẳng thắn: “Em nói xem là vì sao?"
Vân Hi hơi không dám tin vào những lời mình nghe được, tay đang gọt táo đột nhiên không vững, dừng lại.
Lục Chỉ Niên lại không hề để ý, ngay cả sắc mặt cũng không thay đổi, giúp cô kiểm tra tay phải không bị thương xong, ánh mắt dời trở lại trên mặt cô, đối diện với cô.
"Anh thích em."
Anh phát âm rất nhẹ, Vân Hi vẫn cảm thấy mấy chữ ít ỏi này tăng thêm trọng lượng, từng nhịp từng nhịp gõ vào màng nhĩ cô, khiến cho toàn thân cô như có dòng điện chạy qua, thậm chí gián tiếp làm rối loạn suy nghĩ.
"Anh là lần đầu tiên, lần đầu tiên…"
Vẻ mặt Vân Hi lộ ra vẻ bối rối, ngay cả nói chuyện cũng có chút ấp úng.
Lục Chỉ Niên nhấc mí mắt lên: “Lần đầu tiên gì?"
"Lần đầu tiên nói những lời này với người khác, lần đầu tiên tỏ tình sao?"
Mấy chữ kia như thể bỏng rát đầu lưỡi, Vân Hi cố tình lảng tránh, rồi lại bất giác cúi đầu, bình phẩm những chi tiết nhỏ nhặt khác: "Lúc anh nói những lời này, cảm giác rất bình tĩnh."
Hình như còn có chút quen thuộc, nghe không giống như lần đầu...
Nghĩ đến đây, trái tim rối bời của Vân Hi chợt dâng lên chút chua xót không tên, tựa như nước quýt đầu thu vắt ra rồi rưới một lớp lên trên.
Đúng lúc này, trên đỉnh đầu lại vang lên một câu: "Không phải."
"Không phải ư?"
Vân Hi không ngờ anh lại trả lời dứt khoát như vậy, càng không ngờ suy đoán tùy tiện của mình lại là thật.
Cô hơi mở to mắt, đôi mắt trong veo không giấu được chút cảm xúc nào, bên trong là sự kinh ngạc cùng chút mất mát, thất vọng nho nhỏ, tất cả đều phơi bày hết ra.
Thấy vậy, Lục Chỉ Niên không vội giải thích, ngược lại còn thấp giọng hỏi ngược lại: "Sao nghe giọng điệu này của em có vẻ hơi thất vọng nhỉ?"
Vân Hi quay mặt đi, mím môi không nói.
Lục Chỉ Niên lại bắt đầu không chịu buông tha: "Anh không phải khiến em rất thất vọng sao?"
Đuôi mắt hẹp dài của anh khẽ nhếch lên, khóe môi nở một nụ cười khó nhận ra, dùng giọng điệu như đang trò chuyện: "Đúng là không phải lần đầu tiên nói những lời này, anh nhớ lần trước khi anh nói—"
"Hình như người kia hoàn toàn không nghe rõ." Anh chậm rãi bổ sung một câu.
Vân Hi nghi hoặc ngẩng đầu, một câu "Anh nói những điều này với tôi làm gì" còn chưa kịp thốt ra đã bị Lục Chỉ Niên chặn lại.
"Tuy nhiên, hôm đó âm thanh xung quanh quá ồn ào nghe không rõ, hình như cũng không thể hoàn toàn trách cô ấy."
Lục Chỉ Niên ngẩng đầu, yết hầu trên chiếc cổ thon dài lộ rõ, anh khẽ cười: "Cô ấy tưởng rằng anh nói là chúc mừng năm mới, nhưng thật sự không phải."
"Điều anh nói là, anh thích em."
Từ đầu đến cuối, điều anh muốn nói, chẳng qua chỉ là một câu anh thích em.
Trong khoảnh khắc nói ra những lời này, Lục Chỉ Niên đột nhiên cúi người xuống, đôi môi mỏng ghé sát bên tai Vân Hi như thể sợ lần này cô cũng bỏ lỡ.
Khoảng cách giữa hai người đột ngột rút ngắn, đến mức có thể nghe rõ cả hơi thở của đối phương.
Mà cảm nhận được hơi thở thơm mát đột ngột này, Vân Hi không tránh khỏi nhớ lại đêm giao thừa chỉ có hai người họ, nhớ đến những bông pháo hoa rực rỡ nở rộ trên bầu trời và cây pháo hoa trên tay, cùng với câu nói mà cô hiểu lầm là "Chúc mừng năm mới".