Cô cũng không ngờ, người đàn ông bỏ vợ bỏ con bao nhiêu năm này sẽ có một ngày quay đầu lại.
Không đúng, nói như vậy cũng không chính xác, bởi vì ông ta không hề cho bà Hứa Như Yên một danh phận.
"Hi Hi, con muốn đi đâu nói chuyện?" Thấy cô lên xe xong không nói một lời, Chu Chính Ngạn không nhịn được phá vỡ sự im lặng.
"Đến nhà của ông." Cô muốn xem những năm qua ông ta sống sung sướng như thế nào.
...
Có lẽ là vì áy náy, Chu Chính Ngạn thật sự lái xe về nhà.
Vân Hi ngồi trên ghế sofa, nghe thấy ông ta nói: “Con muốn uống gì? Ba sẽ bảo dì giúp việc đi chuẩn bị cho con."
Cô nhìn quanh bố cục trang trí cầu kỳ trong phòng khách, trong lòng đại khái đã có tính toán, cho dù trước đây đã nghĩ người như ông ta sẽ sống rất tốt, thế nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy vẫn là một chuyện khác.
"Hôm nay ba tìm con một là muốn gặp con, hai là…"
Chu Chính Ngạn chỉnh lại vạt áo, khi nói chuyện phong thái của một người làm ăn cực kỳ rõ ràng: “Hai là con cũng đã lớn rồi, bây giờ mẹ con không còn, ba có nghĩa vụ và trách nhiệm chăm sóc con."
"Chuyện trước kia là người làm ba này không tốt, nhưng sau này ba sẽ cố gắng bù đắp cho con."
Vân Hi cảm thấy buồn cười, sao cô sắp thành niên rồi, ông ta lại đột nhiên nhớ đến trách nhiệm làm ba vậy.
Thái độ bên trong không hề hối cải của Chu Chính Ngạn khiến cho sự thất vọng tích lũy bao nhiêu năm nay của Vân Hi hoàn toàn vỡ òa: “Bù đắp sao?"
"Người mà ông thực sự nên bù đắp đã không còn nữa, ông không cảm thấy lúc này giả vờ tỉnh ngộ rất nực cười sao?"
"Mẹ tôi nói không sai chút nào, ông đúng là một kẻ cực kỳ giả tạo."
"Vân Hi, đây là thái độ của con khi nói chuyện với ba sao?"
Chu Chính Ngạn hơi mất mặt: “Hôm nay ba không muốn cãi nhau với con về chuyện cũ, chuyện đã qua hãy để nó qua đi."
Vân Hi cười mỉa mai, đang định nói tiếp thì cửa đột nhiên có động tĩnh.
Một người phụ nữ ăn mặc sang trọng bước vào, nhìn thấy Vân Hi lập tức nhíu mày: “Sao mày lại ở nhà tao?"
"Tao nói cho mày biết, cho dù tao và lão Chu không có con thì mày cũng đừng hòng lấy đi một xu nào của nhà tao."
Vân Hi theo bản năng muốn phản bác, ai dè lại bị Chu Chính Ngạn kéo sang một bên: “Hi Hi, con đừng so đo với người lớn, dạo gần đây ông nội bị bệnh nặng, ba cũng hy vọng hai ngày nữa con có thể cùng ba đến thăm ông."
"Chu Chính Ngạn!"
Cô còn chưa kịp nói gì, người phụ nữ lại giậm chân tức giận nói: “Ông đừng hòng vì chia gia sản mà để cho con hoang này vào cửa."
Vân Hi đột nhiên hiểu ra.
Người ba này của cô đúng là tính toán từng bước một.
"Buông tay." Cô vừa nói vừa dùng sức hất tay Chu Chính Ngạn ra, giữa những lời khuyên giải của ông ta, mặt không biểu cảm nói.
"Trước đây chúng ta không có quan hệ, sau này cũng sẽ không có."
...
Vân Hi chạy ra khỏi nhà họ Chu, nhìn con đường nhựa không một bóng người, cô đột nhiên nhận ra rằng mình thực sự không nơi nương tựa.
Nam Xuyên lớn như vậy, cái tên duy nhất cô có thể tìm thấy trong danh bạ lại là Lục Chỉ Niên.
Nhưng anh cũng không có ở đây, tuần trước đã đến Bắc Thành rồi.
Nhét điện thoại trở lại túi, ánh mắt Vân Hi hoàn toàn tan rã, chỉ là đi bộ về phía trước, không ngừng đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Đi mãi, cô đột nhiên nhớ đến tuổi thơ không có sự tham gia của ba, là bà Hứa Như Yên một mình nuôi nấng cô lớn lên, có mấy năm hai mẹ con sống rất vất vả, đến nỗi trước đây cô cực kỳ không thích mùa hè.
Trong ký ức đã phai nhạt, mùa hè vẫn đại diện cho sự oi bức, nắng gắt và chiếc quạt điện rẻ tiền ồn ào trong căn phòng thuê.
Dài đằng đẵng không thấy điểm dừng, cảm giác nóng bức nhớp nháp làm thế nào cũng không xua đi được.
Thời tiết nóng nực, trong không khí không có lấy một cơn gió, Vân Hi cũng không biết mình đã đi bao lâu, chỉ mơ hồ cảm thấy mình như quay trở lại mùa hè trước kia.
Khó chịu, nhưng bất lực.
"Vân Hi –"
Trong lúc mơ hồ, bên tai truyền đến tiếng gọi, quen thuộc đến mức có chút không chân thực.
Vân Hi ngây người, không quay đầu lại, nhưng trên đỉnh đầu lại đột nhiên xuất hiện một bóng râm cùng với một tiếng "tách"
—— Có một chiếc ô che bên cạnh cô, che kín người cô, khiến cho ánh nắng mặt trời gay gắt cũng dịu đi không ít.
Trên cán ô là những ngón tay khớp xương rõ ràng sạch sẽ, cô đưa mắt nhìn theo cánh tay đó lên, có một khoảnh khắc tinh thần hoảng hốt, cảm thấy mình vẫn đang ở trong ảo giác.
Sao Lục Chỉ Niên lại xuất hiện ở đây chứ?
Rõ ràng anh nên ở Bắc Thành tham gia buổi phỏng vấn tuyển sinh kéo dài ba ngày.
Vân Hi ngây ngốc nhìn, ánh mắt dần dần phác họa ra khuôn mặt hoàn chỉnh của người trước mặt, trán anh lấm tấm mồ hôi, trông có vẻ như vừa mới vận động xong, chạy đến tìm cô dưới trời nắng chang chang.
Nhưng cho dù mồ hôi dọc theo đường nét khuôn mặt góc cạnh chảy xuống thì trông Lục Chỉ Niên vẫn không hề nhếch nhác.
Dưới ánh nắng chói chang, cặp lông mày và đôi mắt của anh trở nên càng đen càng sáng, đến nỗi khí chất thiếu niên tràn đầy sức sống bùng nổ hoàn toàn trong mùa hè.
"Sao thế này?" Thấy cô mãi không nói gì, anh nhíu mày, thấp giọng hỏi.
Cuối cùng một tiếng này đã kéo ý thức tan rã của Vân Hi tập trung lại, khiến cô nhận thức rõ người đứng trước mặt mình không phải ai khác, mà là…
Là người hiểu cô nhất ngoài bà Hứa Như Yên.
Nhưng cô không biết phải mở lời thế nào, cũng không biết làm thế nào để kể ra sự kỳ vọng thầm kín đối với ba từ ban đầu, nhưng hôm nay đã hoàn toàn tan vỡ biến thành thất vọng.
Cô im lặng cúi đầu.
Đúng lúc cô không nói được một câu nào, cán ô đột nhiên được chuyển sang tay cô: “Cầm lấy."
Nghe vậy, Vân Hi ngơ ngác ngẩng mắt lên, sau đó nhìn thấy Lục Chỉ Niên quay người đi về phía khác.
Là, là chê cô phiền sao?
Vân Hi mím môi, đôi mắt trong trẻo sáng ngời ngày thường đột nhiên tối sầm lại.
Cô cầm ô, càng thêm im lặng giống như bị bỏ rơi, trên mặt lộ ra vẻ đáng thương như động vật nhỏ.
Lục Chỉ Niên bước ra từ cửa hàng tiện lợi, dễ dàng nhận thấy dáng vẻ của cô so với trước đó càng không ổn hơn.
Anh bất lực cười một tiếng: “Ai chọc giận em thế? Nói cho tôi biết đi, tôi sẽ đi đòi lại công bằng cho em có được không?"
Vừa nói, anh vừa cúi đầu nhìn vẻ mặt của Vân Hi: “Không vui à?"
Vân Hi còn chưa kịp hoàn hồn khỏi việc anh đi rồi quay lại, đã nhìn thấy khuôn mặt của Lục Chỉ Niên đột nhiên đến gần, hơi thở thiếu niên mang theo hơi nóng nhưng vẫn sạch sẽ dễ chịu phả vào mặt.
Cùng lúc đó, trên gò má có chút đỏ ửng vì bị mặt trời chiếu vào của cô đột nhiên có thêm một chai nước ngọt vị cam đang tỏa ra hơi lạnh.
Lục Chỉ Niên một tay cầm chai nước ngọt, dùng thân chai khẽ chạm vào mặt cô.
Thế là, trong cái nắng gay gắt đến mức không khí gần như muốn bốc hơi này, nhiệt độ mát lạnh thấm qua da lại chui vào tận đáy lòng Vân Hi.