Thẩm Xuân khoác chặt áo choàng được Tạ Ngọc đưa cho, mãi đến khi ngồi lên xe ngựa, nàng vẫn cảm thấy hơi lâng lâng.
Nàng như quay trở lại những ngày đầu tiên gặp Tạ Ngọc khi còn nhỏ.
Có người chăm sóc, có người cho nàng ăn uống, có người biết nỗi khổ của nàng, đứng ra bênh vực nàng, giúp nàng đuổi đi những kẻ bắt nạt trong làng.
Không phải lo bị đánh mắng bắt nạt, cũng không phải lo đói bụng, không phải nghĩ đến những công việc làm mãi không hết.
Dù chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nhưng lần đầu tiên nàng biết được cảm giác được quan tâm, được bảo vệ. Nàng say mê cảm giác đó, nên đã thích người này, dù đã qua bao nhiêu năm, nàng vẫn nhớ rất rõ cảm giác được yêu thương đó.
Sau bấy nhiêu năm, vẫn là Tạ Ngọc chăm sóc nàng, chăm sóc nàng với tư cách là trượng phu.
Hai người ngồi đối diện nhau, Tạ Ngọc trầm ngâm nói: "Trước đây phu nhân Thừa Ân Bá đối xử với nàng như vậy sao?"
Hắn xuất thân từ gia đình danh giá, hôm nay chỉ cần liếc mắt một cái đã biết Vạn thị muốn chọn con đường nào, thật là không ra gì.
Tạ Ngọc suy nghĩ một lúc: "Giờ nàng đã là phu nhân Tạ gia, trước mặt bà ta chỉ cần giữ lễ là được, những chuyện khác không cần bận tâm nữa."
Nghe thấy bốn chữ "phu nhân Tạ gia", tim nàng lại đập nhanh hơn, lo lắng lấy khăn lau mồ hôi ở lòng bàn tay, suy nghĩ trong đầu đến mấy lần, cuối cùng mới mở miệng nói chuyện: "Tối, tối nay..."
Nàng mới nói được một chữ, xe ngựa bên ngoài đã bị gõ nhẹ, Tạ Ngọc khựng lại, đặt cuốn sách trong tay xuống, đứng dậy: "Ta có việc phải ra ngoài một chuyến, tối nay nàng ngủ sớm đi, không cần đợi ta."
Về chuyện dạy dỗ nhà họ Thẩm vừa rồi, hắn không nhắc đến một chữ nào.
Hắn cũng không thấy có gì đáng nói, phu thê là một thể, Thẩm Xuân đã mang danh nghĩa là thê tử của hắn, hắn sẽ không cho phép nàng bị người khác khinh thường ở bên ngoài - bất kể thê tử của hắn là ai, hôm nay hắn đều sẽ làm như vậy.
Lời này của hắn là thông báo, chứ không phải thương lượng, không đợi Thẩm Xuân trả lời, hắn đã xuống xe.
Thẩm Xuân suy nghĩ một lúc, cảm thấy vẫn nên đợi hắn về thì tốt hơn, không ngờ đợi mãi đến giờ Tý, nàng hỏi người hầu của Tạ phủ mới biết Tạ Ngọc lại đang bận công việc ở ngoại viện - xem ra đêm nay lại không có cơ hội ngủ chung giường rồi.
Nàng vừa định tùy tiện lau mặt rồi đi ngủ, Quân Liên mới đến đột nhiên liếc ra ngoài, bỗng nói với nàng: "Phu nhân, tiểu công gia bận rộn công việc, e rằng lúc này vẫn chưa dùng bữa khuya, phu nhân phải tự tay làm ít điểm tâm nước canh mang đến ngoại viện, cũng tránh để tiểu công gia đói bụng khi làm việc."
Lời nàng ta nói, thậm chí còn mang ý trách móc, như thể nàng ta mới là thê tử của Tạ Ngọc vậy.
Nàng ta tất nhiên biết ý đồ của Vạn thị khi phái mình đến, nàng ta rất tự tin có thể được sủng ái, cũng không coi Thẩm Xuân là chủ nhân.
Thẩm Xuân nghe giọng điệu của nàng ta thì không thoải mái lắm, nhưng nàng vốn không nhạy cảm với sự xúc phạm của người khác, còn giải thích một câu: "Trước đây chàng ấy đã nói, người khác không thể tùy tiện đến ngoại viện."
Thẩm Xuân đến giờ vẫn chưa quen với việc được người hầu hạ, nói chuyện với ai cũng không có chút khí thế nào, Quân Liên càng lý sự hơn, thậm chí còn dùng Vạn thị để ép nàng: "Sao phu nhân lại là người khác được? Phu nhân là thê tử của tiểu công gia, quan tâm đến tiểu công gia là điều đương nhiên, phu nhân quên Vạn phu nhân đã dặn dò phu nhân thế nào rồi sao?"
Nàng ta dừng lại một chút, dò xét nói: "Nếu phu nhân không yên tâm, nô tỳ có thể đi cùng phu nhân."
Nếu Tạ Ngọc cho phép Thẩm Xuân mang đồ ăn đến, nàng ta vừa hay có thể nhân cơ hội lộ mặt trước mặt hắn, nếu Tạ Ngọc không cho phép, người bị quở trách ghét bỏ cũng là Thẩm Xuân, liên quan gì đến nàng ta?
Tính cứng đầu của Thẩm Xuân nổi lên, nàng quay lưng lại: "Dù sao ta đã hứa với chàng ấy không được tùy tiện đến ngoại viện, ngươi muốn đi thì tự đi đi." Nói xong nàng đứng dậy lên giường.
Quân Liên một lòng muốn lộ mặt trước mặt Tạ Ngọc, thấy nàng mềm cứng không ăn, đảo mắt vài vòng, khẽ hừ một tiếng.
Sáng hôm sau Tạ Ngọc mới về phòng ngủ, nhưng người bận rộn vẫn là người bận rộn, hắn vừa ngồi xuống ăn cơm với Thẩm Xuân, Trường Lạc thường đi theo đã nói từ bên ngoài: "Tiểu công gia, ngoại viện vừa gửi đến hai tấm thiếp mời."
Tạ Ngọc đặt đũa xuống: "Vào đi."
Trường Lạc cầm thiếp mời đi vào, nhưng vẻ mặt có chút không đúng: "... Là thiếp mời dự thọ yến của Đới Vương, mời ngài đến Vương phủ sau ngày mai."
Tạ Ngọc thấy vẻ mặt y khác lạ: "Còn gì nữa?"
Trường Lạc liếc nhìn Thẩm Xuân: "Đới Vương đặc biệt gửi hai tấm thiếp, mời ngài đi cùng phu nhân." Y tức giận thay Tạ Ngọc: "Rõ ràng y cố ý muốn làm ngài mất mặt, biết rõ phu nhân không..."
Tạ Ngọc lạnh lùng liếc nhìn, Trường Lạc mới phản ứng lại mình đã lỡ lời, lập tức im bặt như ve sầu mùa đông.
Thẩm Xuân đến Trường An hơn một tháng, chỉ mới tham dự cung yến một lần, còn nháo ra chuyện té xuống nước, trải nghiệm này quả thật không tốt đẹp gì.
Nàng gãi gãi đầu: "Hay là thiếp không đi nữa nhé?"
Tạ Ngọc lại nói: "Không sao, sau này nàng vẫn phải ra ngoài giao tiếp."
Hắn chưa bao giờ nghĩ một nam nhân sẽ bị sỉ nhục vì thê tử, mà là bị sỉ nhục vì sự bất tài của chính mình, ngược lại, miễn là địa vị và năng lực của nam nhân ấy đủ mạnh, dù thê tử có sai sót gì, ai dám ở trước mặt làm khó nàng ấy?
Thẩm Xuân vẫn lo lắng: "Có gì cần thiếp chuẩn bị trước không?"
"Có." Vẻ mặt căng thẳng của nàng rất thú vị, Tạ Ngọc hiếm khi mang vẻ mặt dịu dàng: "Gia yến của Đới Vương vốn nổi danh xưa nay, nàng có thể chuẩn bị bụng trống trước."
Thẩm Xuân nghiêm túc gật đầu, một lúc sau mới phản ứng lại, buồn bực nói: "Chàng đang trêu thiếp phải không?"
Tạ Ngọc không nói gì, thong thả lật trang sách.
Thẩm Xuân có thái độ học tập tích cực, ăn vội vàng bữa sáng rồi đi tập viết chữ, đợi nàng đi rồi, Tạ Ngọc mới quay sang Trường Lạc, vẻ mặt bình thản: "Từ hôm nay, ngươi đi dọn chuồng ngựa nửa tháng."
Trường Lạc nhất thời không phản ứng kịp tại sao đột nhiên bị phạt, ngẩn người một hồi mới nghĩ ra, mặt mũi ủ rũ nhận lỗi: "Tiểu công gia, vừa rồi ta chỉ nhất thời lỡ lời, không có ý khiến phu nhân khó chịu, xin ngài..."
Tạ Ngọc mặt không đổi sắc: "Một tháng."
Trường Lạc sợ đến quỳ xuống: "Tiểu công gia, ta thật sự không cố ý..."
Tạ Ngọc: "Hai tháng."
Trường Lạc ấm ức ngậm miệng.
......
Đới Vương là em trai cùng mẹ với đương kim hoàng thượng, lại là người nhỏ tuổi nhất trong các hoàng thúc, vốn được hoàng thượng yêu quý nhất, thọ yến của y cũng luôn là náo nhiệt nhất, chưa đến giờ, Uy Nhuy lâu trong Vương phủ đã đầy khách quý.
Người đông thì chuyện nhiều, mọi người bàn tán xôn xao, không tránh khỏi thảo luận về tin đồn đang nóng nhất Trường An hiện nay.
"... Nói ra cũng lạ, Tạ tiểu công gia đã thành hôn rồi, vậy mà chẳng mấy ai biết phu nhân của hắn trông như thế nào."
"Tạ phu nhân xuất thân từ thôn quê, chắc cũng chỉ là dáng vẻ nữ nhân nông thôn thôi, mặt mũi đen đúa, vai u thịt bắp, thô kệch."
"Vậy thì tiếc cho Tạ tiểu công gia quá, một đóa hoa tươi lại cắm vào phân trâu."
Đới Vương ngồi ở vị trí chủ tọa, người nghiêng nghiêng tựa vào đệm mềm, lười biếng cười: "Gấp gáp gì, người sắp đến rồi, các ngươi sẽ có cơ hội nhìn thấy."
Y chỉ mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, đôi mắt diễm lệ, áo quần nửa mở, mái tóc đen từ kim quan rủ xuống vài lọn, vẻ mặt lười biếng, rất khéo che giấu chút sát khí trong đôi mắt đen, như một con báo đen no nê.
Mọi người vừa dứt lời, thái giám bên ngoài thông báo: "Tạ phủ doãn cùng phu nhân đến—"
Vừa nghe xong, đại sảnh bị nước bao quanh bốn bề lập tức yên tĩnh, dù vừa rồi có bàn tán về Tạ Ngọc sôi nổi đến đâu, lúc này cũng không dám để hắn nghe thấy một tiếng nào.
Trong bầu không khí im lặng kỳ lạ của cả phòng, mọi người đều vươn cổ nhìn về phía thiếu nữ đứng bên cạnh Tạ Ngọc, chỉ thấy gò má nàng phúng phính, làn da có màu mật ong quyến rũ, đặc biệt là đôi mắt rất thu hút người khác, đồng tử đen to tròn, ánh mắt trong veo như nước, khiến người ta cảm thấy một sự thuần khiết tự nhiên, thật là một thiếu nữ xinh đẹp dễ thương, nếu chỉ xét về nhan sắc, cũng không thua kém Tạ Ngọc là mấy.
Y vừa định ra hiệu cho người hầu bày tiệc, thái giám bên ngoài bỗng cất giọng thông báo: "Trần Nguyên Dật đến chúc thọ—"
Đới Vương có một phi tần được sủng ái xuất thân từ nhà họ Trần, Trần Nguyên Dật này chính là con riêng mới được đưa vào gia phả của nhà Trần thị lang, nghe nói vừa mới được đón về từ một thành nhỏ ở biên cương, mặc dù xuất thân không mấy quang minh, nhưng không biết sao lại được Đới Vương coi trọng, còn được một chức quan nhàn rỗi trưởng sử ngũ phẩm của Vương phủ, một thời gian ngắn đã được chú ý.
Còn Thẩm Xuân khi nghe đến ba chữ Trần Nguyên Dật, thân thể không khỏi cứng đờ, nhớ đến một người như cơn ác mộng.
Nhưng nàng nhhắn chóng thả lỏng, nàng đã ở Trường An rồi, làm sao Trần Nguyên Dật có thể theo đến đây được? Hơn nữa, không chừng hắn đã chết trong đám cháy đó rồi, có lẽ chỉ là trùng tên thôi.
Đới Vương trên ghế chủ tọa đã ngồi thẳng dậy, hứng thú nói: "Hắn ta lại tìm được món đồ chơi mới gì vậy? Mau đưa lên đây."
Người hầu nhhắn chóng đẩy vào một cái lồng sắt cao ngang ngực người, bên trong nhốt một con dê non chưa đủ tháng, vẫn đang kêu be be, dưới cùng lồng sắt là một tấm sắt, dưới tấm sắt đặt lò than, bên ngoài lồng sắt treo một vòng máng ăn, bên trong không đựng cỏ khô và nước, mà là đầy ắp nước gia vị.
Đới Vương nhướn mày: "Đây là cái gì?"
Một thiếu niên mặt như hoa tuyết bước vào, cười tươi chắp tay: "Bẩm Điện hạ, đây là một món ăn mới, dê nướng sống, bên dưới đặt lửa than, dê sống bị nóng sẽ đi uống nước ở máng nước, vừa hay uống nước gia vị trong máng, dần dần bị nướng chín, lông rụng, thịt mềm, dê nướng kiểu này thịt mềm ngon đậm đà, ngon nhất không gì bằng."
Đới Vương mỉm cười: "Quả nhiên mới lạ."
Khi ánh mắt Thẩm Xuân rơi vào gương mặt thiếu niên đó, cả người như bị sét đánh, vẻ mặt trống rỗng, theo bản năng lùi về phía sau Tạ Ngọc một chút.
Cùng với tiếng kêu thảm thiết của dê con, món dê nướng sống nhanh chóng được làm xong, mùi thơm của dê nướng lập tức tỏa khắp cả lầu các. Nói thật, cách làm món này thật tàn nhẫn và quái dị, hơn nữa món ăn nấu ra chưa chắc đã ngon hơn thịt nướng bình thường, lông có thể không rụng sạch, nội tạng cũng chưa chắc đã chín, nhưng các quý tộc đều cho rằng cách nấu này có thể giữ được hương vị nguyên bản của thực phẩm, phong trào ăn sống đang thịnh hành, họ hứng thú chờ đợi con dê trong lồng từ từ chín.
Thẩm Xuân từng tự tay giết gà mổ lợn, vốn không sợ việc giết mổ, nhưng giết một nhát và hành hạ công khai như thế này khác nhau rất lớn, ánh mắt nàng lướt qua gương mặt tươi cười của Trần Nguyên Dật, chỉ thấy buồn nôn và phản cảm.
Khi dê con đã chín hoàn toàn, Trần Nguyên Dật cắt vài miếng thịt ở đùi sau dê, tự tay dâng lên Đới Vương.
Nhưng Đới Vương lại chỉ về phía phu thê Tạ Ngọc, cười nói: "Khách quý dùng trước."
Trần Nguyên Dật quay mặt nhìn qua, lúc ánh mắt dừng trên người Thẩm Xuân, khóe môi khẽ cong lên một nụ cười mang chút ý tứ.
Chỉ trong chớp mắt, hắn ta đã làm như hoàn toàn không quen biết, chia thịt dê còn dính máu thành hai đĩa dâng lên: "Mời Tạ phủ doãn và phu nhân dùng."
Hắn ta liếc nhìn Thẩm Xuân, dường như tốt bụng nhắc nhở: "Thịt dê nướng nguội sẽ có mùi, có thể thử khi còn nóng."
Hắn ta vừa đến gần, Thẩm Xuân thẳng lưng theo bản năng, mỗi sợi lông trên cơ thể đều đang từ chối sự tiếp cận của hắn ta.
Dường như nhận ra sự sợ hãi của nàng, khóe môi Trần Nguyên Dật cong lên, đẩy đĩa sơn mài về phía nàng, ra vẻ cung kính: "Phu nhân có phải sợ mùi không? Có thể chấm chút nước sốt thử xem."
"Ta không ăn."
Từng chữ một, Thẩm Xuân nắm chặt tay, lại lặp lại một lần nữa: "Ta không muốn ăn."
Đây không phải Tam Thủy trấn, nàng cũng không phải tiểu a hoàn bị người ta tùy ý bắt nạt nữa, nàng không muốn cả đời sống trong cái bóng mà Trần Nguyên Dật mang lại cho nàng.
Đới Vương trên ghế chủ tọa nheo mắt cười: "Tạ phu nhân lại không nể mặt bổn vương như vậy sao?"
Thẩm Xuân không quen biết nhiều quý tộc ở Trường An, nhưng cũng biết Đới Vương là em trai ruột của Hoàng đế, khi y lên tiếng, Thẩm Xuân rõ ràng căng thẳng hơn, lo lắng mình đã gây rắc rối cho Tạ Ngọc.
Nàng há miệng, định nói gì đó để bù đắp, Tạ Ngọc ở bên cạnh đã tiếp lời, từ tốn nói: "Quân tử đối với cầm thú, thấy nó sống không nỡ thấy nó chết, nghe tiếng kêu của nó không nỡ ăn thịt nó, nội tử tâm tồn nhân từ, không nỡ ăn."
Hắn khẽ chắp tay, phong độ nhẹ nhàng: "Mong Vương gia thông cảm."
Lời này không những chỉ ra hành vi bất nhân của Đới Vương, mà còn khen Thẩm Xuân có phong độ của bậc quân tử, khiến nụ cười hùng hổ dọa người trên mặt Đới Vương cũng nhạt đi, giật khóe miệng: "Tạ đại nhân nói có lý, là bổn vương sơ suất rồi."
Tạ Ngọc chỉ một câu nhẹ nhàng đã dập tắt khí thế của Đới Vương, bữa tiệc sau đó diễn ra rất yên ổn, Thẩm Xuân trước khi đến còn lo mình lại gây ra sự cố gì, không ngờ sau khi khai tiệc, không những không ai bắt lỗi nàng, ngược lại còn có không ít phu nhân tiểu thư lần lượt đến trò chuyện nịnh bợ - ngay cả khi ở nhà họ Thẩm nàng cũng chưa từng được đãi ngộ như vậy, khiến nàng còn hơi không quen.
Khi bữa tiệc gần kết thúc, Đới Vương lên tiếng giữ Tạ Ngọc lại, dường như có chuyện muốn hỏi hắn, Tạ Ngọc ra hiệu cho Thẩm Xuân về trước.
Khách vào phủ Vương không được mang theo quá nhiều người hầu, Quân Liên nói mình thân thể không khỏe, tìm chỗ đi vệ sinh, nên để một nữ tỳ của Vương phủ dẫn đường cho Thẩm Xuân, Thẩm Xuân đi theo nàng ta chưa được hai bước, đã thấy bóng dáng Trần Nguyên Dật đứng trước thùy hoa môn*, tay cầm một chiếc quạt ngọc, thật có chút phong thái công tử phong lưu.
(*垂花门: Thùy hoa môn là một loại cửa tương đối được coi trọng trong Tứ hợp viện, hình thức đẹp đẽ giúp nó ngăn cách ngoại viện và nội thất của Tứ hợp viện)
Thẩm Xuân cảm thấy không ổn, mở miệng định gọi người.
Nhưng Trần Nguyên Dật lại vẫy tay, cười: "Đừng căng thẳng thế, giờ nàng là phu nhân Tạ phủ, lại đang ở trong Vương phủ, ta chỉ là một trưởng sử nhỏ bé, có thể làm gì nàng chứ?"
Nói xong hắn ta cố ý dừng lại, đảo mắt đánh giá Thẩm Xuân vài lần, Thẩm Xuân chỉ cảm thấy như bị một con rắn độc nhớp nháp bò qua người, những nơi bị hắn nhìn qua đều nổi da gà.
Nàng không do dự quay người bỏ đi, nhưng Trần Nguyên Dật lại gập quạt lại, gõ nhẹ vào lòng bàn tay, cười híp mắt: "Gặp lại người quen mà phản ứng như vậy sao, Tiểu Mật Nhi?"
Thẩm Xuân nghe cách gọi này đã thấy buồn nôn, nàng cố gắng chống lại nỗi sợ hãi còn sót lại trong cơ thể, vẻ mặt ghê tởm: "Ta không hiểu ngươi đang nói gì, ngươi dám gọi bậy thêm một tiếng nữa thử xem!"
Trần Nguyên Dật thở dài: "Quả nhiên là leo lên cành cao rồi, đối với ta cũng ngạo mạn lên, thật khiến người ta đau lòng."
Hắn ta vuốt thái dương, giả vờ đau lòng: "Dù sao nàng cũng từng là ái thiếp của ta, thật uổng phí tình cảm của ta dành cho nàng."
Thẩm Xuân hận không thể lấy đế giày đánh hắn ta, không suy nghĩ đã nói: "Nói láo, ngươi bịa đặt!"
Nàng rất chắc chắn mình chưa bao giờ khuất phục Trần Nguyên Dật, trong thời kỳ khó khăn nhất, nàng đã dao động, cũng từng nghĩ đến việc nhảy giếng hay nhảy sông, nhưng nàng thực sự chưa từng thuận theo Trần Nguyên Dật.
Khóe môi Trần Nguyên Dật vẫn mang nụ cười: "Ồ? Ta bịa đặt ư? Giấy trắng mực đen của văn thư nạp thiếp, trên đó có dấu tay của nàng, có ghi chép của quan phủ, Tiểu Mật Nhi vẫn không thừa nhận sao?"
Hắn trêu chọc hỏi: “Nàng tham lam phú quý, không biết xấu hổ leo lên giường ta làm thiếp của ta, sau đó lại che giấu thân phận trở thành phu nhân Tạ gia, không biết nếu để Tạ gia biết chuyện này, nàng sẽ có kết cục thế nào đây?”