Gả Ngọc Lang

Chương 50: Lần đầu



Tạ Ngọc nói xong, đều cảm giác tai giống như hỏa thiêu, mười phần chật vật quay đầu đi, thậm chí không còn dám liếc nhìn nàng một cái.

 

Thẩm Xuân lại bất mãn như cũ, hai tay quấn lấy cổ của hắn, lẩm bẩm: "Chỉ là như vậy sao? Còn gì nữa không?"

 

Tạ Ngọc chưa từng bối rối như thế này, lúc đầu khiển trách nàng hồ đồ, không cho phép Thẩm Xuân cử động lung tung, liên lụy đến vết thương phía sau lưng, nó có chút máu rỉ ra.

 

Hắn khó thấy bất đắc dĩ, đưa tay siết chặt người trong ngực: "Đừng nhúc nhích, nàng muốn nghe cái gì, ta đều nói cho nàng nghe."

 

Hắn nhẫn nhịn lại lòng tràn đầy xấu hổ, tận lực dùng ngữ điệu bình thường nói: "Những ngày nàng không có ở đây, ta tự nhiên cũng rất nhớ nàng, Thẩm phủ, ta cũng thường xuyên tới nhìn chằm chằm, nếu không hôm nay ta sẽ không tới nhanh như vậy."

 

Hắn nói đến đây, hơi ngừng lại một cái, lại nhẹ nhàng bổ sung một câu: "Ta cũng là đã mến mộ nàng từ lâu."

 

thừa nhận thẳng thắn trực tiếp nói thích đối một nữ tử như vậy, hiển nhiên không phù hợp Tạ Ngọc ngày xưa vứt bỏ thất tình lục dục, hắn cho là mình sẽ cảm thấy bài xích phản cảm, không nghĩ tới lời mới vừa ra miệng, cơ thể hắn lại nhẹ nhàng, tim có một cảm giác ấm áp hoàn toàn khác biệt với ngày xưa.

 

Nghe hắn nói xong, Thẩm Xuân thế mà ghé vào trong ngực hắn nghẹn ngào khóc lên, tâm tình nàng lớn như thế, phảng phất như hai người là mấy năm không gặp, trên thực tế khoảng cách hai người lần trước gặp mặt mới chỉ có mấy ngày mà thôi.

 

Tạ Ngọc kinh ngạc về tình cảm nàng đối với mình, trong lòng đã yêu thương nàng khổ sở, lại không ức chế được sinh ra một tia vui vẻ. Hắn lúc này tựa như là một người thiếu niên rốt cục cũng chịu thẳng thắn tâm sự với chính mình, đối mặt với người mình yêu thích, không khỏi nỗi lòng bâng khuâng, quả thực không biết nên làm như thế nào cho phải.

 

Nàng giống như thương tâm cực kỳ, bàn tay Tạ Ngọc vỗ nhẹ vai của nàng, tận lực dùng giọng ôn nhu làm dịu, một câu tiếp tục một câu, hắn cũng không dám tin mình thế mà có thể nói ra nhiều lời dịu dàng như vậy.

 

Thẩm Xuân khóc một lát, cơ thể lại bắt đầu khó chịu, hàm hồ nói: "Trên người ta nóng quá, thật là khó chịu. . ."

 

Tạ Ngọc cứ như vậy kéo nàng lên, trên người nàng phản ứng càng thêm mãnh liệt, thần trí nàng lần nữa u mê không rõ, hít mũi một cái, chợt ngẩng đầu, đôi môi mềm mại dò xét về phía hắn.

 

Hắn vô thức ngửa đầu tránh, đôi môi nàng liền dán lên yết hầu đang nhấp nhô của hắn.

 

Cơ thể Tạ Ngọc bỗng nhiên cứng đờ.

 

Hai người đã có thời gian chưa từng viên phòng, một luồng nhiệt nóng từ bên dưới lan tới, khiến bụng dưới hắn đau nhức.

 

Hắn nghĩ tới vết thương phía sau lưng thương nàng, không khỏi lo lắng.

 

Nhắm mắt, tiếng nói xen lẫn dục v.ọng: "Ta biết rồi, nhịn thêm chút nhé? Thái y lập tức đến."

 

Nàng rõ ràng là dáng vẻ bị trúng thuốc, hiện tại thuốc đang phát tác, Tạ Ngọc quả thật không muốn vào lúc này lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, dù là hai người là vợ chồng, nhưng đối với hắn người mà đối với mình có yêu cầu quá cao mà nói, nhân lúc tháng trí nàng không tỉnh táo mà ức hiếp nàng, thực sự được gọi là hành vi tiểu nhân.

 

Thẩm Xuân nào chịu nghe những lời này, rõ ràng tình lang tìm bảy năm đang ở trước mắt, lại trơ mắt nhìn nàng khó chịu, còn không chịu thân mật với nàng, cái này khiến nàng có chút ấm ức.

 

Nàng lắc đầu loạn xạ, trên đôi môi dò xét, từ cổ của hắn đến xuống ngực, thân thể cũng cọ trên người hắn, trong miệng la hét khó chịu.

 

Nàng trước đó trước mặt Tạ Ngọc, luôn luôn có chút câu nệ, nhưng bây giờ khác biệt, 'Tạ Ngọc' trước mặt là người nàng yêu thích, nàng đương nhiên có thể không chút kiêng kỵ mà trêu chọc.

 

Làm gia chủ, Tạ Ngọc cũng đã quen chỉ đạo mọi chuyện, vì lẽ đó hai người mỗi lần làm việc, đều là Tạ Ngọc chủđộng, hắn cũng đã quen nàng thuận theo mình.

 

Lần này nàng trúng thuốc về sau chủ động tới trêu chọc hắn, Tạ Ngọc lại không chịu nổi.

 

Hắn mới vừa rồi giúp nàng bôi thuốc, đã cởi  quần áo của nàng, trên người nàng chỉ còn lại một chiếc áo khoác miễn cưỡng che chắn.

 

Nàng hiện tại đang bị trúng thuốc, thần trí không rõ ràng, coi như muốn làm việc, cũng nên đợi nàng giải trừ thuốc rồi nói, Tạ Ngọc một tay đỡ hông của nàng, vốn nên là kiên định đẩy nàng ra, đợi thêm thái y tới giải độc cho nàng. Nhưng lúc này, đầu ngón tay hắn phảng phất bị thu hút, rơi vào bên trong da thịt mềm mại, làm sao cũng không nỡ gỡ ra.

 

Hắn tiến thoái lưỡng nan.

 

Cơ thể Thẩm Xuân nóng cuồng nhiệt, nhìn thấy Tạ Ngọc tựa như lữ nhân ở trong sa mạc hạn hán đã lâu nhìn thấy một miếng ngọc lạnh, nàng không kìm lòng tới gần hắn, cọ cọ vào ngực hắn nhưng hắn lại không có chút phản ứng nào.

 

Nàng lại thút thít, có chút ấm ức lên án: "Tạ Ngọc, vì cái gì chàng không ôm ta?"

 

'Choang ——' một tiếng, dây cung trong lòng Tạ Ngọc vẫn luôn kìm nén, rốt cục đứt đoạn.

 

trong cổ hắn tràn ra một tiếng than thở cực thấp.

 

Thôi, hành vi tiểu nhân thì hành vi tiểu nhân  đi.

 

Hắn cẩn thận tránh vết thương của nàng, dựa theo hai cánh tay của nàng, để nàng nghiêng dựa vào trong lồng ngực của mình, ngón tay linh xảo kéo váy lụa của nàng ra.

 

Lý trí bảo hắn phỉ nhổ hành vi của chính mình, nhưng xấu hổ thẹn trách đồng thời, lại là không ức chế được nhiệt huyết cuồng rực, gân xanh ở cánh tay hắn di chuyển, so ngày xưa càng hung hăng nhiều mấy phần.

 

Đợi đến về sau, thuốc được giải, Thẩm Xuân thút thít cầu xin tha thứ, hắn cũng chỉ làm như không nghe thấy, chỉ là ôm nàng đổi một tư thế thoải mái hơn. . .

 

Không lâu sau đó, Xuân ma ma mang theo thái y đi vào cửa lầu hai, bà ấy đè thấp tiếng báo tin: "Lang quân, y quan tới."

 

Bà ấy nói xong, không thấy trong phòng đáp lại, giơ tay lên định gõ cửa, chợt nghe thấy trong phòng truyền đến hàng loạt âm thanh, nam tử thở d.ốc cùng nữ tử nghẹn ngào, còn âm thanh mập mờ triền miên đếm không hết. ngón tay Xuân ma ma cứng đờ một chút.

 

Bà ấy nhớ không lầm, lang quân gọi thái y tới là để giải thuốc độc trên người nương tử, trước mắt hai người đều đã. . . Độc này còn có cần giải nữa không?

 

May mắn Trường Lạc mời tới là vị nữ y, nàng ấy thấy Xuân ma ma biểu lộ xấu hổ, nín cười nói: "Không sao, nếu tiểu công gia cùng phu nhân có việc, ta chờ một chút là được."

 

Xuân ma ma cười theo mời nữ y đến một buồng lò sưởi nghỉ ngơi, kết chờ một hồi đến đêm khuya, bà ấy đành phải mời nữ y rời đi  trước.

 

Thẳng đến sắc trời vừa sáng, Tạ Ngọc mới kéo cửa đi ra.

 

Lúc này nhìn hắn khí sắc khác thường, khác hẳn thần sắc hờ hững mấy ngày trước đây bị người khác đụng vào, mặt mày đều ôn hòa hơn nhiều, mơ hồ lộ ra vẻ thư giãn thoả mãn.

 

Hắn tuy là quan văn, nhưng thuở nhỏ tập võ, thể lực tốt hơn thường người không thể so sánh, Xuân ma ma nhìn bộ dáng này của hắn liền biết tối hôm qua nhất định là giày vò một đêm, bà ấy có chút đau lòng cho Thẩm Xuân, chào hỏi Tạ Ngọc liền muốn đi vào thăm, ai biết lại bị Tạ Ngọc cản lại.

 

khuôn mặt lạnh ngọc bình thường của hắn khó thấy chút không được tự nhiên: "Phu nhân còn đang nghỉ ngơi, đừng đi vào ầm ĩ quấy nhiễu nàng."

 

Hắn nói: "giúp ta gọi Trường Lạc tới, chuyện tối ngày hôm qua ta muốn hỏi hắn."

 

Đêm qua hắn chỉ biết Thẩm Xuân đột nhiên mất tích ở yến tiệc, Ninh vương lại la hét ầm ĩ mình gặp chuyện, hắn bén nhạy phát giác được không đúng, lập tức tự mình mang người vào cung tìm kiếm, về phần cụ thể là chuyện gì xảy ra, hắn còn chưa kịp hỏi.

 

Dù sao Ninh vương là vương gia, Xuân ma ma còn lo lắng hắn kiêng kỵ hoàng thất không chịu ra mặt vì Thẩm Xuân, nhưng nghe lời này của Tạ Ngọc, biết hắn đây là không chịu bỏ qua cho Ninh vương, bà ấy liên tục gật đầu không ngừng đồng ý.

 

. . .

 

Buổi tối hôm qua náo loạn quá lớn, đến cuối cùng Thẩm Xuân cơ hồ là mê man đi, đợi nàng mở mắt lần nữa, thế mà đã đến xế chiều.

 

đầu óc nàng trống không thật lâu, ôm chăn mền ngồi một hồi, mới nhớ tới một chuyện gấp gáp vô cùng.

 

Phu quân của nàng, ngọc lang 'Tạ Ngọc' trời quang trăng sáng ở Trường An giống như không phải 'Tạ Ngọc' chân chính mà nàng muốn tìm.

 

Mà tối hôm qua, nàng thấy được túi thơm nàng tự tay may kia, nói cách khác, buổi tối hôm qua người cứu nàng là người kia, mới là người nàng một mực muốn tìm nhiều năm như vậy.

 

Nàng rất có thể đã tìm nhầm người, nàng còn gả cho người khác!

 

Ý nghĩ này phủ định mọi chuyện nàng làm trước đó, nàng thậm chí có chút hoảng hốt.

 

Thẩm Xuân ôm đầu, miễn cưỡng ngăn chặn hoảng hốt, theo mạch suy nghĩ này nghĩ tiếp.

 

Nếu như 'Tạ Ngọc' này không phải người nàng muốn tìm, vậy tiểu lang quân nàng thực sự muốn tìm là ai?

 

Đêm qua nàng bị hạ độc, lại thêm sắc trời tối đen, nàng thực sự không thấy rõ người đến là ai.

 

Nàng nhíu mặt lại, liều mạng suy nghĩ một hồi, hình tượng đêm qua từ trong đầu nàng hiện lên, cuối cùng nhớ tới một đôi lông mày vô cùng có cá tính.

 

Thẩm Xuân một chút ngồi không yên, vén chăn lên muốn xuống đất, nàng vừa chống  người dậy, trên lưng liền truyền tới một cảm giác đau nhức.

 

Nàng cúi đầu nhìn, liền thấy trên người mình toàn là dấu đỏ lấm tấm, ở chỗ kín đáo riêng tư nhất đều có thể trông thấy dấu hôn.

 

Nghĩ đến chuyện xảy ra trong đêm, Thẩm Xuân lần nữa ôm lấy đầu, không dám đối mặt với hiện thực.

 

Hắn có khả năng chắc chắn không phải người trong lòng của nàng, hai người làm sao còn có thể làm loại chuyện này chứ!

 

Chớ nói chi là hai người bọn họ đã hoà ly, rõ ràng là không có quan hệ gì, hắn tại sao có thể như vậy chứ!

 

Coi như nàng buổi tối hôm qua đang bị thuốc làm cho mê muội, nhưng hắn tỉnh táo mà?

 

Nàng cứ như vậy mà đánh mất lần đầu, lại còn nhiều lần nữa!

 

Nàng kêu một tiếng..


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com