Gả Ngọc Lang

Chương 48



Hàng năm sau ngày mười lăm, Hoàng thượng đều sẽ đi một chuyến tới hành cung ở đô thành, trước quan sát quân diễn Long Vũ quân một trận, sau đó ở lại hành cung, tổ chức một lễ đại điển cày bừa vụ xuân dài đến bảy ngày.


 

Ngày hôm đó xem hết quân diễn, Hoàng thượng tim rồng cực kỳ vui mừng, chờ nhập xuống, ông ấy dứt khoát tổ chức một bữa gia yến nhỏ tại hành cung Trọng Hoa, trừ mấy vị hoàng tử vương gia bên ngoài Trường An, Thẩm gia cũng bởi vì có Thẩm quý phi và Ngũ hoàng tử nên vinh hạnh đặc biệt được tham gia gia yến.


 

Ngũ hoàng tử thiện võ, hôm nay quân diễn, Ngũ hoàng tử biểu hiện có chút xuất chúng, cái này khiến hoàng thượng tâm tình quả thực tốt lên nhiều, còn đặc biệt thưởng Thẩm gia một bình rượu dê, người Thẩm gia cùng nhau đứng lên, một bên nói lời cảm tạ Hoàng thượng, một bên uống một hơi cạn sạch rượu trong chén.


 

Thẩm Xuân tửu lượng luôn luôn không được tốt, vừa uống hai ngụm, đầu nàng liền ong ong.


 

Nàng cũng không nghĩ nhiều, nói với Thừa Ân bá: "Cha, phu nhân, con hình như là say rồi, có thể về trước hay không?"


 

Thừa Ân bá vuốt vuốt cằm, đang muốn mở miệng, Vạn thị nhẹ nhàng giật giật tay áo của ông ta, mỉm cười nói: "Cũng tốt, con trở về nghỉ ngơi đi."


 

Bà ta nói xong cũng gọi một thị nữ đến, để vịn Thẩm Xuân sắc mặt đỏ hồng ra ngoài.


 

Thị nữ vịn Thẩm Xuân đi vào một buồng lò sưởi, đầu óc nàng càng phát ra u ám, cơ hồ sắp ngất xỉu rồi, bỗng nhiên nghe thấy cửa buồng lò sưởi 'Kẹt kẹt' vang lên một tiếng, một tiếng bước chân nặng nề trùng điệp đi về phía nàng.


 

Ninh vương nhìn tiểu mỹ nhân say ngã trên giường, cảm thấy vui vô cùng.


 

Ông ta được xưng tụng háo sắc như mệnh, ngày ấy trên trận thi đấu túc cầu nhìn thấy Thẩm Xuân xinh đẹp phong thái, mà hậu viện của ông ta lại không có thiếp, tự nhiên ông ta động tâm, chỉ là trở ngại nàng là thê tử của Tạ Ngọc, ông ta mới không dám có ý đồ với nàng, về sau lại nghe phu thê Thừa Ân bá nói, nàng cùng Tạ Ngọc đã hoà ly, hai bên lại không còn liên quan, Ninh vương tự không muốn bỏ qua giai nhân tuyệt sắc như thế.


 

Nhưng Thẩm Xuân dù sao từng ở  Tạ gia, Thừa Ân bá phủ cùng Ninh vương đều không dám đắc tội Tạ gia, liền dứt khoát hạ một kết cục, tại gia yến mới vừa rồi, bọn họ hạ thuốc trong rượu của Thẩm Xuân, nó có thể khiến ý thức người ta u mê, thuốc khiến người ta có khoái cảm tình dục, lại để cho thị nữ vịn nàng đến một buồng lò sưởi đã sớm bố trí tốt.


 

Cứ như vậy, cho dù Ninh vương cùng Thẩm Xuân xảy ra chuyện gì, ông ta cũng đều có thể nói là Thẩm Xuân say rượu làm chuyện thất đức, quyến rũ ông ta, sai tại Thẩm Xuân, Tạ gia cho dù bất mãn, cũng không nhiều lời. Mà hoàng thân quốc thích đều ở yến tiệc, chuyện này một khi truyền ra, ông ta cũng có thể thuận nước đẩy thuyền để Hoàng đế ban Thẩm Xuân cho mình, nàng chính là muốn chạy cũng chạy không thoát.


 

Về phần Thẩm Tín Phương, ông ta lại chưa hề đồng ý, Thẩm gia muốn lấy Thẩm Xuân ra để mình không có ý đồ với Thẩm Tín Phương, bây giờ tỷ tỷ đã chạy không được, chờ thêm mấy ngày, ông ta  lại mở miệng xin Hoàng thượng ban muội muội làm trắc phi, quá dễ dàng.


 

Ông ta là người duy nhất trong tông thất không cần thể diện, nghĩ đến sau này tỷ muội đều hầu cùng một chồng, ông ta đã ở trong lòng trong bụng nở hoa, xoa xoa đôi bàn tay, tiến lên muốn lột áo Thẩm Xuân.


 

Ông ta cũng không đoái hoài tới Thẩm Xuân có nghe hay nhìn thấy hay không, nheo đôi mắt tam giác đục ngầu lại, liên tục cười nói: "mỹ nhân hoa dung nguyệt mạo như vậy mà Tạ Tam lang cũng nỡ hòa ly, thật sự là không hiểu phong tình, vừa lúc, để bản vương yêu thương nàng thật tốt nhé. . ."


 

Nếu là nữ tử quý tộc bình thường, lúc này chỉ sợ đã ngất đi, Thẩm Xuân thể lực muốn tốt hơn nữ tử bình thường không ít, lúc này trong lúc mê man, nàng nghe được tiếng bước chân của nam tử tới gần, lập tức cảnh giác.


 

Nhất là người này ngôn từ càn rỡ, ngữ điệu hạ lưu, nàng cưỡng chế run rẩy, ngón tay không để lại dấu vết bốn phía tìm tòi, mò tới ngọc như ý trưng bày ở đầu giường.


 

Đám người tới gần, nàng miễn cưỡng mượn ánh trăng, rốt cục thấy rõ người tới là ai —— tựa như là vương gia nào đó vừa rồi ở  trên yến tiệc.


 

Nàng căn bản cũng không biết ông ta, ông ta tại sao phải hại nàng như vậy!


 

Nhưng Thẩm Xuân cũng không kịp suy nghĩ nhiều, chờ Ninh vương cười một mặt hèn mọn tới gần, nàng miễn cưỡng tích lũy một tia sức lực, quơ lấy thứ trong tay liền hướng về phía đầu hắn một đòn hung ác.


 

Ninh vương không nghĩ tới nàng còn tỉnh dậy, nhất thời không quan sát, đầu ông ta kịch liệt đau nhức, mắt tối sầm lại, lảo đảo lùi về phía sau mấy bước.


 

Thẩm Xuân lúc này trên cơ thể phát ra hơi nóng, thừa cơ đẩy mạnh ông ta một lực, lảo đảo từ sau cửa sổ chạy ra ngoài.


 

Ninh vương ôm đầu nhất thời chững lại, chờ qua đợt đau nhức kịch liệt này, trong lòng của ông ta phát hung hăng, cao giọng kêu lên: "Có ai không, bắt thích khách!"


 

Theo vài tiếng quát chói tai của ông ta, yến hội kết thúc Hoàng đế Hoàng hậu đã nằm ngủ đều bị kinh động, mang theo thái giám vội vàng đuổi tới, Ninh vương che lấy cái trán, mặt hốt hoảng mà nói: "Bệ hạ, ngài nhất định phải làm chủ cho ta, ta uống quá nhiều rồi rượu, vốn định nghỉ ngơi tại buồng lò sưởi, ai ngờ trông thấy một bóng đen lén lút, ta đang muốn chất vấn, ai ngờ bóng đen kia tập kích ta, sau đó nhảy cửa sổ chạy đi!"


 

Ông ta có chủ tâm muốn đem sự tình làm lớn, chỉ cần nàng tối nay bị tìm tới, nhất định chịu không nổi, đến lúc đó nàng phải quỳ như chó vẫy đuôi mừng chủ với ông ta!


 

Hoàng đế nói vài câu dễ nghe trấn an Ninh vương trước, nhìn thấy ông ta một đầu đầy máu, cũng tin có thích khách, lập tức phong tỏa cửa cung, phái Vũ Lâm vệ bốn phía lục soát cung —— Thẩm Xuân thật sự là muốn chạy đều chạy không được.


 

. . .


 

Tạ Vô Kỵ từ khi được phong làm tham tướng về sau, Hoàng đế cũng không có phái hắn đi biên quan lĩnh quân, ngược lại là giữ hắn tại Trường An, công khai để hắn làm lang vệ thao luyện Trường An, còn giữ hắn tại bên người làm người hầu, lộ ra coi trọng hắn vô cùng, trên thực tế lại không cho hắn bất kỳ thực quyền gì, vẫn là để hắn đi làm mật thám, làm mấy việc vặt không ra gì.


 

Long vũ vệ bên ngoài bên trên là binh mã bảo vệ hành cung, trên thực tế âm thầm che chở lại là Đồng Quan trọng yếu cửa ải, bên trong tinh binh cường tướng nhiều vô số kể, ban ngày quân diễn về sau, Tạ Vô Kỵ liền theo Hoàng đế đi tới hành cung, đợi đến vào đêm thời điểm Hoàng đế tổ chức yến hội, hắn liền mượn thân phận tham tướng chui vào Long vũ vệ, âm thầm tìm hiểu thần cực nỏ hạ lạc.


 

Chờ đêm xuống, Tạ Vô Kỵ còn thần không biết quỷ không hay trở về hành cung,  bảo đảm việc này không bị người nào phát hiện.


 

Tâm phúc một mực đi theo sau hắn, hắn ta mới hỏi câu: "Ngài. . . Là hạ quyết tâm muốn đầu quân cho Đột Quyết sao?" Hắn ta chần chừ một lúc, lại nói: "Ngài nghĩ kỹ muốn từ bỏ thân phận nhi tử Tạ gia sao?"


 

Tạ Vô Kỵ bước chân chưa ngừng, chợt bị hỏi cái hoàn toàn không có liên quan vấn đề: "Ngươi cảm thấy Tạ Ngọc đối đãi với ta như thế nào?"


 

Tâm phúc không nhìn thấy thần sắc của hắn, chỉ có thể thành thật trả lời: "Thành tâm mà nói, tiểu công gia đối với ngài vô cùng tốt."


 

Bên cạnh không nói, nếu như không có Tạ Ngọc cầu xin với tổ phụ cho phép Tạ Vô Kỵ vào từ đường, hắn hiện tại sẽ chỉ là một con chó mà Tạ gia nuôi dưỡng, là nô tài thấp nhất ở Tạ gia.


 

“Ừ, là rất tốt, khi còn bé những người khác coi ta là tiện nô, chỉ có hắn coi ta làm huynh trưởng, khắp nơi lấy lễ huynh đệ đối đãi." Tạ Vô Kỵ buồn cười lên tiếng: "Nhưng ta thật sự là hận hắn tận xương tuỷ."


 

"Có lẽ những người khác nói đúng, Tạ Ngọc là quân tử bạch bích không tì vết, ta chính là tiểu nhân hai mặt." Hắn nhịn không được cười to lên, phảng phất cực kỳ thoải mái: "Ta thật muốn nhìn thấy Tạ Ngọc sau khi biết tất cả, sẽ là biểu cảm gì."


 

Tâm phúc không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể an ủi: "Người thường đi chỗ cao, Ca Thư Thương nói không sai, tiểu công gia đối với ngài tốt hơn nữa, ngài chung quy cũng không giống ngài ấy, tại triều Tấn, ngài vĩnh viễn là người khác biệt. . ."


 

Hắn ta lời nói vừa mới xong, liền gặp toàn bộ hành cung chợt đèn đuốc sáng trưng, tiếng bước chân cùng tiếng vó ngựa liên miên chập trùng không dứt.


 

Tâm phúc ngạc nhiên một lát, chợt nói: "Không ổn, trong cung giới nghiêm!" Hắn ta nhìn về phía Tạ Vô Kỵ: "Chẳng lẽ chuyện của chúng ta bại lộ. . ."


 

Tạ Vô Kỵ sắc mặt cũng khó coi, trầm giọng nói: “Đi từ lối nhỏ phía sau qua."


 

Hành cung đằng sau có một lãnh nguyệt các, đang giam giữ vài phi tần phạm sai lầm, đằng sau dần dần hoang phế, Tạ Vô Kỵ trước đó đào mật đạo đơn sơ ở đây, có thể nối thẳng vào trong cung, bước chân hắn rẽ ngang, liền cùng tâm phúc bước đi tới lãnh nguyệt các, một lát sau liền từ bụi cỏ hoang mọc gần bụi giếng cạn chui ra.


 

Hai người một bên vỗ đất trên người, một bên cúi thấp hướng về phía trong cung, đột liền gặp một bóng hình tinh tế lảo đảo từ trong bụi cỏ hoang chui ra.


 

Nàng mỗi một bước đều đi miễn cưỡng cực kỳ, dường như là dùng cả tay chân gian nan di chuyển.


 

Tạ Vô Kỵ ngón tay lật một cái, đầu ngón tay kẹp lấy một lưỡi dao sáng loáng, hắn đang muốn ra tay, liền gặp bóng người kia kêu lên, lảo đảo té ngã trên mặt đất.


 

Tâm phúc nhìn chăm chú, thấp giọng nói: "Tham tướng, hình như là Thẩm nương tử!"


 

hiện tại trạng thái Thẩm Xuân rõ ràng không bình thường, gương mặt hiện ra ửng hồng, hô hấp dồn dập, ánh mắt trống trải.


 

Nàng nằm ở chỗ này, hiển nhiên là cực kỳ nguy hiểm.


 

Không cần lên tiếng, Tạ Vô Kỵ cũng nhìn thấy thần sắc nàng không đúng, hắn khẽ nhíu mày: "Không cần quan tâm nàng ta."


 

Hắn không chút do dự xoay người rời đi.


 

Còn chưa đi được năm bước, hắn thầm chửi thề, xoay người lại, một tay ôm người người dưới đất lên…


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com