Sau khi Thẩm Xuân trở về, nàng vừa bực mình vừa bất an, không nói đến việc mất mặt trước người trong lòng, còn có cả lá thư hôn đè lên đầu, nếu sớm biết Tạ Ngọc không để ý đến chuyện nàng không biết chữ, thì nàng hẳn đã nói sự thật với Tạ Ngọc ngay từ đầu rồi. Thật là một lời nói dối không thể chấp nhận được!
Nàng lo lắng về lá thư ly hôn, miễn cưỡng học viết nửa ngày, buổi tối Tạ Ngọc vẫn chưa về, ma ma đến hầu hạ nàng tắm rửa.
Lúc nàng đang tắm, Xuân ma ma cố ý đổ bầu sữa lên người nàng, trầm giọng nhắc nhở: "Nương nương, hôm qua Tạ Tam Lang về muộn, người còn chưa động phòng. Hôm nay lại làm ầm ĩ lên. Cứ tiếp tục như vậy, hai người sẽ chỉ càng ngày càng xa cách. Tốt nhất là hai người nên sớm thành một đôi thực thụ đi."
Xuân ma ma là một lão tỳ của Thẩm gia, được Thẩm gia đưa đến để chăm sóc nàng vào đêm trước ngày cưới. Bà là người rất nghiêm túc và đáng tin cậy. Nhìn tình hình hiện tại, không thể trông mong Thẩm Xuân có thể phụ trách việc nhà Tạ gia, chỉ có thể hy vọng Tạ Ngọc bị khuôn mặt xinh đẹp của nàng hấp dẫn, đây vốn là bí mật của Thẩm gia, sớm hoàn thành hôn sự, sinh con, để Thẩm gia cũng có thể hưởng lợi một phần.
Thẩm Xuân tắm bằng sữa được nửa tháng, hiện tại nàng có thể ngửi thấy mùi sữa khắp người, cảm giác như nàng đã biến thành một món điểm tâm được làm từ sữa, mùi rất kỳ lạ.
Nàng cảm thấy lời nói của Xuân ma ma không đáng tin cậy, lẩm bẩm đáp lại:”Việc hôn nhân viên mãn hay không không phải do ta quyết.”
“Người đừng bướng bỉnh như vậy. Người muốn hai người cứ lạnh nhạt như vậy mãi sao? Cánh tay không thể vặn được đùi, người có bản lĩnh trấn áp hắn sao? Người không có năng lực trấn áp hắn vậy thì phải mềm mỏng với hắn”
Bà ấy giúp Thẩm Xuân mặc tẩm y, thẳng thắn nói:”Nam nhân dù có nghiêm túc đến đâu, xét cho cùng thì phần thân dưới của hắn ta mới là chủ chốt. Dù Tạ Tam Lang có thần thánh đến đâu thì hắn vẫn là đàn ông. Nương nương, hãy nghe lão nô, đừng quá kiêu ngạo trên giường, khi chung giường, nhẹ nhàng dỗ dành, xóa bỏ đi chuyện hồi sáng nay. Sau đó ngài mới có thể cùng Tạ Tam Lang sống một cuộc sống tốt đẹp.”
Xuân ma ma vừa nói vừa lấy ra một bộ hồng tẩm y được may riêng. Bộ y phục khiến cho làn da nàng như phát sáng, nàng có nước da rất tốt. Bộ tẩm y được may từ lụa mịn nhưng lại rất mỏng và trong suốt, dường như không thể che được bất cứ thứ gì. Khi nàng mặc chúng, thậm chí còn có thể nhìn thấy đồ lót bên trong chỉ qua một cái liếc mắt, điều này còn hấp dẫn hơn cả khi trực tiếp để lộ.
Bà ấy cúi người bên tai Thẩm Xuân, líu ríu nói rất nhiều cách thức khiến nam nhân không thể kiềm chế được. Thẩm Xuân nghe như chuyện nói mơ giữa ban ngày, mắt đầu trợn tròn.
Tuy rằng nàng nghi ngờ những lý lẽ sai trái của ma ma, nhưng nàng thực sự muôn sống cuộc sống tốt đẹp với Tạ Ngọc. Đó là người trong lòng mà nàng đã ngày nhớ đêm mong suốt chín năm. Cho dù là vì điều gì, nàng cảm thấy mình cũng nên cố gắng.
Sau khi Xuân ma ma rời đi, Thẩm Xuân tựa người vào giường, nâng gương nhỏ lên luyện tập liếc mắc đưa tình, nàng học theo dáng vẻ phong lưu của bà mối trong thôn, nghiêng mặt làm dáng nháy mắt.
Có lẽ phong tình cũng cần có tài năng. Ở trong thôn, Thẩm Xuân thấy mấy đại cô nương và tiểu tức phụ khác làm những tư thế như này có ra sao cũng cảm thấy đẹp. Đến lượt nàng thì trông như một con khỉ mắc chứng hiếu động thái quá. Nàng cảm thấy rất chán nản, giày vò đến nửa đêm mà vẫn chưa thấy Tạ Ngọc trở về, nàng buồn ngủ đến hai mắt đờ đẫn, không chống đỡ nổi nữa mà ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ màng, đệm giường bên cạnh nàng lún xuống, dường như có người nằm xuống cạnh nàng. Thẩm Xuân giật mình, ý thức được người bên cạnh là Tạ Ngọc, lập tức tỉnh táo lại, tim đập dữ dội.
Tạ Ngọc chỉ nằm bên cạnh nàng, bất động.
Ma ma bảo nàng phải chủ động phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng này. Làm như thế nào, nàng nên chủ động thế nào?
Đầu óc Thẩm Xuân nhất thời chống rỗng, cuối cùng nàng cũng nghĩ ra được một cách. Nàng ngập ngừng thử chạm vào bàn tay thon dài của hắn đang đặt bên cạnh. Thấy hắn không có phản ứng, nàng càng thêm táo bạo hơn. Móc ngón út của mình vào lòng bàn tay hắn, đầu ngón theo đường chỉ tay của hắn mà di chuyển lên, thậm chí còn chạm vào những đầu ngón tay nhạy cảm.
Tạ Ngọc vẫn không động đậy, có vẻ như đã thật sự ngủ thiếp đi.
Thẩm Xuân liếm môi đầy lo lắng, nàng lấy hết can đảm, từng chút một tiến về phía hắn.
Trước khi nàng kịp đến gần, một bàn tay đột nhiên ấn vào vai nàng, đặt nàng nằm lại xuống gối.
“Để hôm khác đi.” Tạ Ngọc bình tĩnh nói: "Ta hơi mệt”
Hắn không ngủ, hắn, hắn đã nhìn thấy hết rồi!
Gương mặt Thẩm Xuân nóng bừng, nàng lăn trở về giường.
Tạ Ngọc rõ ràng không ngủ, nhưng hắn lại không hề phản ứng lại trước sự trêu chọc của nàng, điều này chứng tỏ hắn không hề có hứng thú với nàng.
Những nguyên tắc mà ma ma nói có thể áp dụng vói những người nam nhận bình thường, nhưng rõ ràng không thể với Tạ Ngọc Minh!
Nàng bực bội kéo chăn trùm lên đầu.
Trong chốc lát, căn phòng trở nên im lặng một cách kỳ lạ. Không biết qua bao lâu, Tạ Ngọc đột nhiên nhẹ giọng hỏi:” Nàng tắm bằng sữa à?”
Thẩm Xuân không biết hắn hỏi như vậy là có ý gì, chỉ tùy tiên gật đầu: "Ma ma nói da thiếp không đủ trắng, cần dùng nhiều sữa để da trở nên mịn màng hơn.”
Im lặng một lúc, Tạ Ngọc nhẹ giọng nói:” Nếu muốn da dẻ trở nên mềm mại hơn, có thể nhờ thái y kê đơn thuốc tắm.”
Giữa tấm rèm cửa và trên nệm, khắp nơi đều thoảng mùi sữa, giống như người con gái đang nằm bên cạnh.
Ngọt đến phát ngán.
Cả đêm hai người ngủ tách biệt rõ ràng, Thẩm Xuân chăm chú lắng nghe, Tạ Ngọc thậm chí còn không trở mình hay ho khan. Sự tập trung đó hoàn toàn không giống như người sống. Nàng chỉ có thể ngủ một mình trong sự chán nản.
Trước khi bình minh, Tạ Ngọc đã mặc quần áo ra ngoài luyện kiếm. Thường Tùy thấy dưới mắt hắn xuất hiện hai vệt màu chàm nhạt, kinh ngạc nói:’ Tối qua ngủ không ngon sao?’
Thiếu gia của hắn ta vẫn luôn rất nghiêm khắc, nói trắng ra hắn là người đàn ông ngay cả thời gian đi vệ sinh cũng phải tính toán. Hôm nay không chỉ dậy sớm hơn nửa tiếng mà trên mặt còn mang theo một tia mệt mỏi, như thể đêm qua ngủ không ngon.
Tạ Ngọc thoáng dừng lại, sau đó rút kiếm như thể không có chuyện gì sảy ra, vẻ mặt bình tĩnh:” Ta thấy ngươi đêm qua có vẻ ngủ rất ngon. Nếu tinh thần ngươi tốt như vậy thì mau đến luyện kiếm với ta đi.”
Thường Tùy:”....”
Hắn ta chỉ nói một câu quan tâm, thiếu gia sao lại tức giận như vậy cơ chứ~
...
Sáng sớm, Thẩm Xuân vừa mới tỉnh dậy, ma ma đã tiến vào hầu hạ, thấp giọng hỏi: "Phu nhân, tối qua người và Tạ Tam Lang...”
Lời còn chưa nói hết, Thẩm Xuân đã lắc đầu
Xuân ma ma thở dài:” Hôm nay là ngày lễ lại mặt. Theo lý mà nói, người và Tạ Tam Lang nên cùng nhau đi bái kiến bá gia với phu nhân, nhưng người và Tạ Tam Lang đã hai đêm chưa động phòng, thậm chí còn không thể coi là quen biết nhau. Nếu như hắn không chịu cùng người về nhà vậy thì người và bá phủ đều không còn mặt mũi.”
Nghe được hai chữ “Phu nhân”, Thẩm Xuân cúi đầu không nói gì. Lúc này, Tạ Ngọc luyện kiếm xong bước vào, tùy ý ra lệnh:” Cuối giờ Mão chúng ta sẽ về bá gia, chuẩn bị thế nào rồi?”
Sau khi nhận được lời khẳng định từ hắn, ma ma cuối cùng cũng vui vẻ lui xuống chuẩn bị. Mặt khác, Thẩm Xuân từ sáng đến giờ vẫn chưa nói một lời. Rõ ràng lễ lại mặt là điều mà mọi cô gái đều mong đợi nhưng trông nàng lại có vẻ uể oải và miễn cưỡng.
“Không, không có gì.” Gặp cha của nàng thì không sao, nhưng Thẩm Xuân thật sự không muốn gặp Vạn Thị. Chỉ cần nghĩ đến người này, nàng không khỏi cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Ánh mắt nàng đảo qua đảo lại vài vòng rồi đột nhiên khom người ôm bụng, nói: "Thiếp, thiếp bị đau bụng, hôm nay có lẽ thiếp không thể về được, hay là chàng đi đi”
Tạ Ngọc bình tĩnh liếc nhìn nàng một cái, hỏi “Có đau lắm không?”
Thấy hắn có vẻ buông lỏng, Thẩm Xuân thầm mừng rỡ, gật đầu khẳng định.
Tạ Ngọc nhíu mày, hắn đột nhiên rút ra một tờ giấy, cầm bút viết ra vài dòng. Thẩm Xuân tò mò hỏi: "Chàng viết gì thế?”
Tạ Ngọc bình tĩnh nói: "Đây là đơn thuốc chữa đau bụng, không thể cứ để nàng chịu đau mãi được.”
Thẩm Xuân sửng sốt, nàng chỉ giả vờ đau bụng làm sao có thể uống thuốc? Nàng hơi sợ hãi hỏi:” Đơn thuốc gì?”
Tạ Ngọc:” Gan chuột, đuôi bọ cạp, chân rết, nước gián nghiền nát...” Hắn tỏ vẻ dịu dàng:” Đừng lo, ta sẽ bảo người làm ngay cho nàng.”
Chỉ nghe tên của nhưng loại thuốc này thôi Thẩm Xuân đã gần như nôn ra. Nàng không dám giả vờ nữa, nhảy dựng lên: "Thiếp, thiếp ổn rồi!”
Nàng sợ Tạ Ngọc sẽ thực sự nấu thuốc cho mình, liền duỗi tay đá chân, tỏ ra mình thật sự rất hoạt bát: ”Đơn thuốc của chàng rất có hiệu quả. Chỉ nghe thôi thiếp đã ổn rồi...”
Tạ Ngọc nhướng mày nhìn nàng, không nói lời nào.
Cuối cùng, Thẩm Xuân không chịu nổi áp lực từ ánh mắt hắn, giọng nói phát ra càng lúc càng nhỏ, lắp bắp nói: "Thiếp, thiếp không muốn quay về nhà cha mẹ.”
Chuyện này khá là thú vị, việc con rể từ chối lễ lại mặt là chuyện thường tình nhưng con gái không muốn về nhà mình thì chưa từng thấy qua. Tạ Ngọc không thể nghĩ đến lời đồn nàng bất hiếu.
Tạ Ngọc bình tỉnh hỏi: "Tại sao?” Thẩm Xuân há miệng như muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Tạ Ngọc suy nghĩ một chút, hỏi: "Thẩm gia đối xử tệ với nàng sao?”
Thẩm Xuân lắc đầu, cha nàng vẫn rất tốt với nàng.
Tạ Ngọc Trầm tư một lát, nhớ lại lời công chúa nói, khẽ nhíu mày.
Theo như hắn biết, cách đối xử của Thừa Ân đại nhân và Vạn phu nhân với cô con gái mới tìm lại được không có gì sai. Thừa Ân đại nhân đối xử với nàng rất tốt, của hồi môn của nàng ấy cũng phong phú hơn nhiều so với những người con gái khác của Thẩm gia. Vạn phu nhân cũng là một người kế mẫu tốt, luôn đặt nàng lên hàng đầu trong mọi việc. Bất kể bà ta nghĩ gì trong lòng, với tư cách là kế mẫu điều này đã đủ rồi.
Tạ Ngọc không cho rằng Vạn Thị là người kế mẫu tốt, nhưng ít nhất bà ta cũng không làm gì sai.
Vì Thẩm Xuân không thể giải thích nên hắn không muốn chiều theo ý nàng, bình tĩnh nói: "Lễ lại lại mặt rất quan trọng, nếu không có việc gì thì tốt nhất đừng vắng mặt.”
Dù sao hai người bây giờ đã là phu thê, nhà họ Tạ rất coi trọng phép tắc và hiếu thảo. Hắn hạ giọng nói: "Tướng công và phu nhân dù sao cũng là phụ mẫu của nàng, chỉ cần bọn họ không phạm sai lầm gì lớn, nếu nàng đối xử lạnh nhạt với bọn họ, người khác sẽ chỉ trích nàng.”
Biểu cảm của Tạ Ngọc dường như muốn nói rằng nàng tùy hứng tùy tiện. Lời hắn nói là thật nên Thẩm Xuân không thể cãi lại hắn. Nàng lên xe ngựa cùng hắn về nhà, trong lòng ủ rũ.
Ở cửa vào Thừa Ân phủ, toàn bộ người nhà Thẩm gia đều đang đứng đợi bên ngoài, có hơn hai mươi người đứng đó, có thể thấy bọn họ coi trọng Tạ Ngọc đến mức nào, nhưng không thấy mặt Thẩm Tín Phong, có lẽ vì hắn ta muốn tránh né nàng .
Theo quy định, khách nam nữ ngồi riêng. Vạn Thị tiến lên muốn nắm tay Thẩm Xuân, cười nói: "Cuối cùng con cũng đến rồi. Cha con và ta đã đợi con rất lâu rồi. Bàn ăn đã chuẩn bị xong toàn bộ đều là món con thích nhất.”
Thẩm Xuân theo bản năng lùi lại một bước, vô thức nắm chặt y phục Tạ Ngọc, giống như một chú chim mệt mỏi không muốn rời khỏi nhà.
Cảnh tượng có chút khựng lại trong giây lát.
Tạ Ngọc hơi nhíu mày, sau đó tránh sang một bên để nàng từ phía sau đi ra: "Nếu vậy thì mau tới ngồi đi.”
Vẻ mặt Thẩm Xuân đột nhiên trở nên oán giận, quay đầu nhìn hắn sau đó buồn bực đi theo Vạn Thị.
Khi nhìn vào mắt nàng, Tạ Ngọc không hiểu sao lại có cảm giác kỳ lạ như thể chính mình bị đẩy vào hang cọp vậy.
Hắn nhíu mày nhưng rồi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.