Thẩm Xuân mặc quần áo tử tế, ôm đầu gối ngồi một hồi, Xuân ma ma sau khi đi vào, có chút bối rối mà nói: "Nương tử, lang quân. . ."
Thẩm Xuân liếc nhìn bà ấy một cái, lắc đầu.
Xuân ma ma hận không thể tự tát mình, buồn nản nói: "Đều do lão nô nghĩ kế, lại chọc lang quân có mâu thuẫn với nương tử!" Bà ấy vội nói: "Lão nô đi gặp lang quân thỉnh tội."
Thẩm Xuân lúc này mới lên tiếng: "Ma ma, ta không trách ngươi."
Nàng không có nhà mẹ đẻ, không thể dùng cách, cũng không thể thật sự chờ Thác Bạt châu gả đến, không muốn ngồi chờ chết. Xuân ma ma cho nàng chủ ý, đã là phương pháp tốt nhất bây giờ nàng có thể nghĩ tới.
Phương pháp này chính nàng cũng ngầm cho phép, làm sao có thể đẩy lên đầu người khác được?
Có chuyện nàng không muốn ai nhắc qua, những ngày này nàng thường lo nghĩ, nàng cơ hồ mỗi ngày đều đang lo lắng, mình vừa mở mắt, Tạ Ngọc liền ném một bức thư hòa ly thư để nàng xéo đi, hoặc là dứt khoát bưng tới một chén rượu độc, trực tiếp đưa nàng quy thiên.
trên đầu nàng giống như đang có một thanh kiếm, không biết lúc nào lưỡi kiếm sẽ rơi xuống.
Nàng hi vọng Tạ Ngọc có thể nói ra việc nàng lo nghĩ, nói cho nàng mình sẽ không cưới người khác, nói cho nàng hắn kiên định lựa chọn nàng, nhưng là không có. nàng những ngày này căn bản không gặp được hắn, mới vừa rồi hắn lại phát hiện ra tính toán của nàng, nói không chừng Tạ Ngọc thật sự đang suy nghĩ có nên bỏ nàng hay không.
Sau khi Tạ Ngọc đi, Thẩm Xuân đầu óc trống không ở nhà ngồi bất động một ngày, đợi đến ngày thứ hai mới bắt đầu tìm kiếm đến một chút việc để làm —— dù sao Tạ Ngọc nghĩ như thế nào cũng không phải việc nàng có thể chi phối, còn không bằng tìm một chút việc gì đó để làm.
Trước đó có người để lại cho nàng một quyển sách y, nàng lúc ấy không biết chữ, vì lẽ đó cũng không để ý đến, gần đây nàng đang học một chút cổ văn, liền đem sách y ra nghiêm túc lật xem, gặp được chỗ nào không hiểu liền đi tới gặp Chu tiên sinh thỉnh giáo.
Nàng viết thư hỏi thăm vợ chồng Thẩm Thanh Sơn tình hình gần đây, biết được Thẩm Thanh Sơn làm quan tại Hàm Dương trong huyện thành, hai người còn mời Thẩm Xuân tới Hàm Dương chơi, Thẩm Xuân tâm tình rốt cục khoan khoái một chút.
Nhanh đến cuối năm, Trưởng công chúa phải bận rộn tham dự các bữa tiệc xã giao, liền thỉnh thoảng nhắc nhở Thẩm Xuân, thực sự nhiều lúc bà bận nên để Thẩm Xuân đơn độc đi tham gia các yến tiệc xã giao thay mình. Dù sao Tạ gia nổi tiếng bên ngoài, mọi người nhìn mặt mũi Tạ gia cũng phải chăm sóc Thẩm Xuân nhiều hơn.
Hai mươi sáu tháng chạp ngày hôm đó, Thẩm Xuân dự tiệc trở về, xe ngựa chợt xóc nảy một chút.
Nàng vén rèm xe, đang muốn hỏi liền thấy hai con tuấn mã hí dài một hơi, sau đó bỗng nhiên đứng thẳng người lên hất người đánh xe ra, lôi kéo xe ngựa phi nước đại chạy đi, tỳ nữ hộ vệ sau xe đi theo đều bị nó hất ra sau.
Thẩm Xuân bị đập đầu vào thành xe ngựa, kêu đau đớn, vốn định nhảy xuống xe chạy trốn, nhưng thấy 2 con ngựa điên càng chạy càng nhanh, nàng chỉ có thể miễn cưỡng lật gối mềm trên đệm giường ở bên người ra để chèn tránh cho bị va đến hỏng tay chân.
Hai con ngựa điên càng chạy càng nhanh, trực tiếp xông vào một ngõ tối, cũng không biết đụng phải kiệu nhà ai, thân xe chấn động kịch liệt khựng lại, có người quát lớn có người mắng to, cuối cùng một tiếng nói có chút quen tai vang lên.
Truyền vào: "Ai dám va vào kiệu của bản vương!"
"Giết chết hai con ngựa điên này cho ta, người trong xe ngựa lôi ra ngoài lột sạch quần áo cho ta, treo lên đánh năm mươi roi!"
Người này vừa dứt lời, liền nghe hai tiếng ‘hí hí’, hai con ngựa kéo xe của Tạ gia kêu thảm thiết, ngã vào trong vũng máu không nhúc nhích.
Người kia không kiên nhẫn mở miệng: "Người trong xe còn không mau cút ra đây!"
Thẩm Xuân tim cuồng loạn, nàng nghe ra được người ngoài xe ngựa kia tuyệt không phải người hiền lành, nào dám ra ngoài? Nàng trở tay giữ chặt cửa sổ, đợi ở trong xe không nhúc nhích, cầu nguyện hộ vệ của Tạ gia nhanh tìm tới.
Người ngoài xe ngựa rốt cục chờ không nổi nữa, rút đao của thị vệ ra chặt đôi xe ngựa xùy một tiếng: "Lại là ngươi?"
Thẩm Xuân giương mắt nhìn lại, liền gặp đại vương cưỡi ngựa đứng ở bên ngoài, sau lưng còn theo một đội thân binh.
Hắn ta từ trên xuống dưới đánh giá Thẩm Xuân vài lần, lộ vẻ thưởng thức: "Tạ phu nhân, ngươi tự đi ra, hay để bản vương khiêng ra?"
Một tiếng Tạ phu nhân này hắn ta gọi ngả ngón cực kỳ.
Thẩm Xuân cũng không có quên hắn ta lúc trước đã đùa giỡn mình, nàng dừng một chút, núp ở trong xe ngựa hành lễ một cái: "Ngựa của ta đột nhiên hoảng sợ, kinh động đến vương gia là ta không đúng, chờ người trong nhà tới, ta bồi thường cho vương gia."
Nàng cố ý nói như vậy, vì chính là nói cho đại vương biết, hộ vệ của nàng đợi lát nữa liền đến.
Đại vương từ trên xuống dưới liếc mắt nhìn nàng một cái, kéo môi cười một tiếng: "Nghĩ nhận lỗi cũng đơn giản, " hắn ta ngang ngang cái cằm, chỉ vào sau lưng vương phủ: "Nơi này là phủ đệ của ta, ngươi đến giúp ta uống hai chén, chuyện này ta liền bỏ qua, ngươi cảm thấy thế nào?"
Đương nhiên không thế nào!
Nàng là một lương gia nữ tử đã kết hôn, nếu là tới vương phủ cùng đại vương uống rượu, truyền đi nàng còn sống nữa hay không!
Thẩm Xuân trong lòng phát sợ, vẫn là cắn răng kiên trì: "Ta đã xin thứ lỗi với vương gia cũng nguyện ý bồi thường, vương gia người đừng được một tấc lại muốn tiến thêm một thước!"
"Ai da, Tạ Ngọc dạy dỗ ngươi không tệ a, nha đầu thôn quê thế mà lại dùng bốn chữ tiến thêm một thước này!" Đại vương lại cười xuống: "Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, xem ra đích thân bản vương tự mình động thủ lôi ngươi ra."
Hắn ta trực tiếp xoay người, cười hì hì liền đến kéo vạt áo của Thẩm Xuân, Thẩm Xuân nắm chặt cây trâm trong tay, đang muốn cho hắn một nhát, liền nghe cửa ngõ lại truyền tới một câu: "Làm sao náo nhiệt như vậy a?"
Thẩm Xuân thừa cơ tránh thoát tay của đại vương, quay đầu về sau liếc nhìn, thế mà nhìn thấy Tạ Vô Kỵ đứng tại cửa ngõ, hắn mặc trường bào đơn giản, quả nhiên là tiên y nộ mã, lỗi lạc vô cùng.
Hắn một tay sờ lên cằm, một bộ xem trò vui.
Nàng cũng không biết Tạ Vô Kỵ làm sao lại đột nhiên xuất hiện ở chỗ này, nàng cuống quít nhảy xuống xe ngựa, nhanh như chớp chạy nhanh về phía Tạ Vô Kỵ, một mặt ngạc nhiên nói: "Đại ca, rốt cục huynh cũng tới đón ta rồi!"
Nàng nói xong cũng vội vội vàng vàng trốn ở phía sau Tạ Vô Kỵ.
Tay Tạ Vô Kỵ sờ lên cằm dừng lại.
Đại vương có chút nhíu lông mày, cũng nhìn về phía Tạ Vô Kỵ: "Ngươi thật sự là tới đón nàng ta?"
Tạ Vô Kỵ vốn chỉ cần tiện miệng một câu, có thể cứu liền cứu, không cứu được đó cũng là việc của Tạ Ngọc, hắn cần gì phải vì Tạ Ngọc mà đắc tội đại vương, không ngờ lại bị nàng lôi kéo vào việc này.
Nhưng. . . Hắn cúi đầu liếc nhìn Thẩm Xuân, liền thấy tiểu nha đầu này liều mạng cho nháy mắt ra dấu với hắn, tay nắm chặt lấy ống tay áo hắn, giống như sợ hãi bị hắn ném ra.
Tình cảnh này thật trùng hợp với một tình cảnh trong ký ức của hắn, hắn nhíu lông mày, nhìn về phía đại vương, ôm quyền hành lễ một cái: "Đúng vậy."
Đại vương từ trên xuống dưới nhìn hắn vài lần, hừ lạnh một tiếng: "Thôi, hôm nay cho ngươi mặt mũi." Hắn ta hất cằm: "Chúng ta đi thôi."
Chờ đại vương đi hẳn rồi, Thẩm Xuân mới mệt lả, tựa ở chân tường há mồm thở dốc, vẫn không quên nói lời cảm tạ Tạ Vô Kỵ: "Đa tạ đại ca."
Tạ Vô Kỵ từ lúc về Trường An, không trở lại Tạ gia mấy lần, Thẩm Xuân người ngoài đều có thể nhìn ra hắn cùng Tạ gia không thân, không nghĩ tới hắn hôm nay lại có thể sẵn sàng xuất thủ tương trợ, thật là có lòng nhiệt tình, là người tốt nha!
"Ài, đừng thân thiết như vậy, ta không được tính là đại ca ngươi." Tạ Vô Kỵ cúi người, không chút kiêng kỵ dò xét nàng vài lần: "Ngươi làm sao đụng phải đại vương thế?"
Nói đến đây, Thẩm Xuân một mặt khóc không ra nước mắt: "Ta cũng không biết, hai con ngựa kéo xe đột nhiên liền điên lên, kéo ta thẳng đến chỗ này." Nàng buồn thở dài: "Đại khái ta trời sinh xui xẻo, xe ngựa đang tốt lành, đến ngày kéo ta lại hỏng."
Nghe nàng nói bất thường, Tạ Vô Kỵ cũng hào hứng, đi qua lật nhìn xuống xe ngựa, lại kiểm tra một chút trục xe, cuối cùng chắc chắn mà nói: "Không phải ngoài ý muốn, xe ngựa này bị người ta động tay chân vào rồi."
Hắn như có điều suy nghĩ gãi gãi cái cằm: "Nhìn bố trí như vậy, chính là nhằm muốn ngươi đi vào chỗ chết."
Thẩm Xuân giật mình: “Đang yên lành hại ta làm gì a?"
Nghe nói như thế, Tạ Vô Kỵ nhịn không được cười ra tiếng: "Ngươi là ngốc thật hay là giả ngốc vậy?"
Tạ Ngọc là nhân vật lợi hại như vậy, thế mà cưới một thê tử ngốc, hắn ngẫm lại đều cảm thấy buồn cười.
Hắn nhướng mày: "Ngươi không biết a? Gần nhất vì việc hôn nhân của công chúa Hồi Hột kia, bao nhiêu người muốn mạng của ngươi, chỉ cần ngươi vừa chết, vị trí vị hôn thê của Tạ Ngọc trống, triều Tấn cùng Hồi Hột chẳng phải có thể thuận lợi kết minh sao?"
Hắn vừa dứt lời, Thẩm Xuân sắc mặt lập tức được không tốt lắm.
Chiếc xe ngựa này gần đây đi theo nàng bốn nơi dự tiệc, cũng rất dễ dàng bị người khác động tay chân, nàng có chút kinh hoảng nuốt nước miếng: "Là, là ai làm. . ."
Tạ Vô Kỵ lườm nàng liếc mắt một cái: "Vậy thì lại nhiều lắm, ngươi động não ngẫm lại cẩn thận đi."
Hiện tại Binh bộ thấy Hồi Hột tốt, nội các muốn cùng Hồi Hột liên hợp, trong cung đều dốc hết sức muốn thúc đẩy việc này, từng đôi mắt nhìn chằm chằm vị trí vị hôn thê của Tạ Ngọc, hôm nay là rốt cục có người kìm nén không được, ra tay trước.
Thẩm Xuân trong lòng bàn tay đổ một tầng mồ hôi lạnh, như là chim sợ cành cong, bốn phía nhìn quanh một vòng, nàng giống như sợ hãi đột nhiên có sát thủ nhảy ra kết thúc tính mạng của nàng.
Ngược lại là Tạ Vô Kỵ phủi phủi quần áo, ngạc nhiên nói: "Ngươi là thê tử của Tạ Ngọc, xảy ra chuyện lớn như vậy, hắn cũng không trấn an ngươi vài câu sao?"
Thẩm Xuân có chút bối rối lắc đầu.
Nàng không có ý tốt nói với Tạ Vô Kỵ, nàng đã nhiều ngày không gặp Tạ Ngọc.
Nàng thậm chí bắt đầu đầy cõi lòng bất an phỏng đoán, có phải là Tạ Ngọc cố ý không nói cho nàng hay không, có phải là hắn ngầm đồng ý hay không?
Từ sinh ra, Tạ Ngọc chính là thiên chi kiêu tử, Tạ Vô Kỵ không nghi ngờ, cho dù không có dòng dõi Tạ gia, chỉ dựa vào tài trí can đảm của hắn, hắn như thường có thể xông pha được sự nghiệp rạng danh.
Tạ Ngọc cứ thế mãi, phu thê nhất định ly tâm, cũng là do Tạ Ngọc đáng đời.
Tạ Vô Kỵ mắt chuyển động, không có ý tốt hỏi một câu: "Cần ta nói sự việc hôm nay cho Tạ Ngọc không?"
Thẩm Xuân lập tức nói: "Không cần!"
Nàng không muốn nghĩ xấu hắn như vậy, nhưng hiện tại nàng thật không có cách nào tin tưởng hắn.
Tạ Vô Kỵ sờ lên cằm, cố ý đùa nàng: "Vậy ngươi cho ta phí bịt miệng đi." Hắn khẳng khái nói: "Còn có phí vừa rồi ta cứu ngươi, ngươi tính hết một lượt đi."
Thẩm Xuân sửng sốt một chút, mới phản ứng được hắn đang nói cái gì: "Ta, trên người ta không mang tiền!"
"Vậy thì lấy đồ vật gán nợ, " Tạ Vô Kỵ từ trên xuống dưới dò xét nàng vài lần, gỡ đôi hoa tai trên tai nàng xuống, ước lượng trong tay: "Chất lượng không tồi, dùng nó đi."
Hắn vừa nói vừa đánh giá biểu cảm của Thẩm Xuân, cảm thấy đùa giỡn nàng thật sự là rất vui..