Gả Ngọc Lang

Chương 20: Phép tắc



 

Bên trong phủ nha tổng cộng có ba khoảng sân, hai khoảng sân phía trước là nơi ở của hạ nhân, khoảng sân phía sau chuyên làm nơi ở cho gia quyến của phủ doãn, trước khi thành thân, hơn phân nửa thời gian Tạ Ngọc đều ở chỗ này, hắn ôm ngang nàng, xe nhẹ chạy đường quen đi vào trong phòng.

 

Đợi đến khi Tạ Ngọc bắt đầu cởi y phục của nàng, nàng mới phản ứng lại được hắn muốn làm chuyện gì, kinh hoảng đứng lên: "Chờ một chút. . ."

 

Giọng nói Tạ Ngọc căng thẳng, dục niệm nảy nở lan tràn, đầu ngón tay dừng lại: "Nàng không muốn sao?"

 

"Cũng không phải không muốn, mà là quá, quá bất ngờ rồi, ta sợ đợi thêm một lúc nữa thời tối mù mới về nhà thì không được tốt cho lắm. . ." Thẩm Xuân rõ ràng vẫn chưa vào trạng thái, vẫn đang suy nghĩ có làm hay không, tính toán thời gian trong lòng một chút, lại an tâm: "Quên đi, dù sao cũng chỉ mất thời gian nửa chén trà, sẽ kịp."

 

Tạ Ngọc: ". . ."

 

Vẻ mặt lạnh lùng hờ hững trước sau như một của hắn vỡ vụn từng mảnh từng mảnh, trong đôi mắt hiện lên vẻ lúng túng, ảo não, hắn thở hổn hển một lúc để bình ổn lại tâm tình.

 

Mọi ngày hắn luôn là dáng vẻ nghiêm túc cổ hủ không gì có thể tạo thành gợn sóng, cũng chỉ vào lúc này, hắn mới chính thức có bộ dạng của một thanh niên chừng hai mươi, hoàn toàn không thể khống chế tốt tâm tình của bản thân.

 

"Nửa chén trà. . ." Ba chữ được Tạ Ngọc gằn ra từng chữ một từ giữa răng môi, hắn nói thật chậm từng chữ một, để lại cho nàng chút thời gian để giải thích.

 

Đáng tiếc Thẩm Xuân hoàn toàn không nhận thức được ý nghĩa của chuyện này đối với nam nhân, nàng gãi đầu một cái, bồn chồn nói: "Là ta nhớ sai sao? Chẳng lẽ còn không đến thời gian nửa chén trà nhỏ hả?"

 

Tạ Ngọc nhắm mắt lại, giận quá ngược lại bật cười, nói liền ba chữ ‘Đúng đúng đúng’.

 

Thẩm Xuân cái miệng hại cái thân phải trả một cái giá lớn—— cả buổi tối họ đều không về nhà.

 

Lần trước là lần đầu, Tạ Ngọc nhớ đến hai người đều trúc trắc, chưa từng đi vào toàn bộ, lần này lại giống như một thanh lợi kiếm, xâm nhập từng tấc từng tấc, Thẩm Xuân bị tình huống hoàn toàn khác so với lần trước làm cho sợ phát khóc, thế nhưng hắn chưa từng có ý định dừng lại.

 

Hiếm khi hắn không khống chế được bản thân như vậy, lộ ra sự hung hãn ngược lại hoàn toàn so với ngày trước, giống như muốn khiến nàng chết trên chiếc giường hẹp ở nha phủ vậy, hiện tại Thẩm Xuân không có sức lực chống đỡ, ngay cả tiếng khóc cũng biến thành nhỏ giọng hu hu.

 

Lúc này đây thế mà họ lại lăn qua lăn lại như vậy đến tận khi sắc trời tảng sáng, Tạ Ngọc nghe được vài tiếng gà gáy liên tiếng vang lên từ chỗ cũ, cuối cùng cũng chậm rãi thở ra một hơi, hắn quét mắt nhìn một mảnh hỗn độn trên chiếc giường hẹp, còn có Thẩm Xuân nửa mê nửa tỉnh, cùng với vết tích lấm tấm trên da thịt nàng, thái dương bắt đầu co rút đau đớn mơ hồ, khó có thể ức chế được mà sinh ra vài phần hổ thẹn.

 

Nơi này là phủ nha Kinh Triệu phủ, hắn thân là phủ doãn, thế mà lại làm việc hoang đường như vậy ở nơi này!

 

Ban đầu, hắn thấy bộ dạng ngây thơ của nàng thật sự rất đáng yêu, chẳng qua là chỉ nảy sinh vào phần hảo ý, cố ý mượn danh nghĩa luyện chữ trêu đùa nàng, kết quả ngược lại người bị tức lại là bản thân, vốn muốn nhanh chóng kết thúc, rồi lại bị lời của nàng kích thích tạo ra một cơn tức khác, cứ từng bước từng bước như thế đi đến tận ngày hôm nay.

 

Ngữ khí Tạ Ngọc chậm rãi, đương nhiên cũng không thể phân phó hạ nhân làm mấy chuyện này, liền tự thân vận động sắp xếp lại giường chiếu, nấu nước giúp nàng lau chùi sạch sẽ, làm xong những chuyện này, đã gần đến giờ phải lên nha môn, hắn giúp Thẩm Xuân đắp kín chăn xong thì vội vã thay quan phục đi về khu ở của hạ nhân ở phía trước.

 

Thuộc hạ báo cáo thời gian với hắn, trong mắt rõ ràng có chút mất tự nhiên, nói cũng ấp úng.

 

Tạ Ngọc gác bút lại, cau mày nói: "Có lời gì thì nói thẳng, che che giấu giấu cái gì?"

 

Thuộc hạ không dám nói thẳng, vẻ mặt đau khổ chỉ chỉ cổ hắn.

 

Tạ Ngọc liếc nhìn gương đồng, mới phát hiện trên cổ thế mà lại có ba vệt dấu tay mảnh dẻ, đoán là lúc hai tay nàng ôm chặt lấy cổ hắn để lại.

 

Tạ Ngọc: ". . ."

 

Thực sự là. . . hết sức hoang đường!

 

...

 

Cả người Thẩm Xuân giống như tách rời nhau, cả ngày đều không ngồi dậy khỏi giường nổi, buổi trưa được tì nữ đánh thức tỉnh dậy ăn một bữa cơm sau đó lại ngả xuống giường mê mạn ngủ mất, thế mà lại có thể ngủ thẳng tới quá giờ Tạ Ngọc hạ nha môn một chút.

 

Nàng hoàn toàn tỉnh táo lại, vội vã mặc quần áo tử tế đi ra ngoài, xui xẻo vừa lúc gặp Tạ Ngọc, nàng đi lên trước, rất tự nhiên khoác tay lên cánh tay hắn: "A Lang, hôm nay chàng có về nhà không?"

 

Tạ Ngọc tính cách lạnh lùng đoan nghiêm, cao không thể với tới, lúc trước, Thẩm Xuân rất khó làm ra hành vi có vẻ vô cùng thân thiết với hắn như vậy, cũng không dám trực tiếp gọi hắn là 'A Lang' như thế, nhưng sau khi trải qua chuyện tối quá, hai người đã thân mật như vậy, nàng càng thêm thân thiết ỷ lại hắn theo bản năng.

 

Tạ Ngọc nhìn cánh tay nàng kéo mình, hơi dừng lại.

 

Nơi này là phủ nha, còn không phải là ở trong phòng, hành vi lôi lôi kéo kéo của hắn và nàng như vậy rõ ràng là không hợp cấp bậc lễ nghĩa.

 

Hắn vốn định nhắc nhở nàng, nhưng nửa người nàng dán gần hắn, thân thể ôn hương nhuyễn ngọc, giống như một đám mây mềm mại, lại cứ liên tục dựa vào người hắn như thế, lời đến khóe miệng, đúng là hiếm thấy chần chờ nói ra.

 

Vừa vặn gặp quan doãn đi ngang qua ngã rẽ hành lang, thấy Tạ Ngọc và một nữ tử mỹ mạo dựa sát vào nhau, hắn ta không khỏi sợ run người, chào hỏi một câu, vẻ mặt mang theo sự thâm sâu: "Phủ doãn, vị này chính là. . . Tôn phu nhân sao?"

 

Tạ Ngọc gật đầu, quan doãn trêu ghẹo: "Phủ doãn ngươi vừa mới tân hôn mà vẫn có thể xử lý công sự chỉn chu rõ ràng, ty chức còn lo lắng ngài lạnh nhạt kiều thê ở nhà, không nghĩ đến ngài thế mà lại kim ốc tàng kiều, đưa phu nhân nha môn."

 

Trong lòng hắn chua chát, trước đây phu nhân hắn đến đưa canh cho hắn, hai người bọn họ chẳng qua chỉ có chút cử chỉ suồng sã ở cửa liền bị Tạ Ngọc chê trách một câu, không nghĩ tới bản thân Tạ Ngọc ngược lại dẫn phu nhân của mình đến ở trong nha môn, đúng thật là chỉ cho quan thắp đèn mà không cho bách tính đốt lửa!

 

Tạ Ngọc ngừng một lát, tiện đà thản nhiên nói: "Hôm qua xong việc thì đã quá muộn, thê tử mang bữa tối đến cho ta, ta thấy sắc trời thật sự quá muộn rồi nên liền để nàng ở lại phủ nha một đêm."

 

Rốt cuộc chỉ là chuyện nhỏ, chúng nhân trêu ghẹo hắn vài câu rồi cũng rản đi, nhưng thật ra trong lòng Tạ Ngọc mơ hồ tự trách.

 

Nếu không phải hôm qua hắn vô lễ, thì cũng sẽ không khiến phu thê hai người bị người ta chê cười như vậy, nếu không phải hôm nay hắn dung túng thì cũng sẽ không khiến tác phong và kỉ luật của nha môn bị rối loạn,  nếu để người sau noi theo, đều mang thê thiếp trong nhà đến nha môn, vậy thì còn ra thể thống gì nữa?

 

Có điều làn gió này, cũng là do hắn thổi lên.

 

Suy nghĩ trong lòng một chút, Tạ Ngọc đưa tay sờ sờ đầu trấn an nàng một chút, lại không chút lưu tình rút cánh tay đang bị nàng kéo lại, quay người: "Được rồi, về nhà đi."

 

Hai người một trước một sau đi ra khỏi nha môn, sau khi lên xe ngựa, Tạ Ngọc và nàng ngồi đối diện nhau, hai tay hắn đặt trên đầu gối, trầm ngâm nói: "Gần đây triều đình nhiều việc, hơn nữa dù sao chung quy lại ở trong phòng làm việc mãi cũng không tốt cho thân thể, nếu không thì sau này các ngày mồng một, trăng non và trăng rằm mỗi tháng ta đi tẩm viện cùng nàng, nàng thấy sao?"

 

Chặn không bằng tha, phu thê cùng chung chăn gối là chuyện hết sức bình thường, Tạ Ngọc nghĩ, so với việc liên tục lảng tránh chẳng bằng định ra một quy củ kìm hãm bản thân, cũng miễn cho chuyện mất khống chế tương tự như đêm hôm qua lại tiếp diễn.

 

Tuy rằng đây là lần đầu tiên hắn thành hôn, nhưng ngữ điệu trầm tĩnh, không pha lẫn bất cứ tình cảm riêng tư nào, rõ ràng là đã hạ quyết định, không cho phép nàng cự tuyệt.

 

Có thể lời hắn nói có đạo lý, nhưng Thẩm Xuân vẫn cảm thấy có chút ủy khuất.

 

Tuy rằng nàng mới chỉ thành thân có một lần này, nhưng cũng có từng nghe ma ma nói, sau mỗi lần chung giường thông thường đều là khoảng thời gian tình cảm phu thê thắm thiết nhất, thời điểm này, bất kể nữ tử có làm chuyện gì, có yêu cầu gì, năm tử cũng không thể không đồng ý.

 

Nhưng đến phiên nàng và Tạ Ngọc ở đây, ôn tồn thân mật không có, chỉ kéo tay hắn một chút cũng không được, nhìn lên rồi lại nhìn xuống chỉ thấy một đống quy củ lớn trên đầu.

 

Thẩm Xuân muốn nói, ánh mắt bất ngờ chạm phải đáy mắt lạnh lùng của Tạ Ngọc, nàng liền biết mình không nói gì mới là đường sống.

 

Nàng không muốn nói thêm dù chỉ một chữ, mệt mỏi đáp lại: "Được rồi."

 

Tạ Ngọc thấy nàng thuận theo, nét mặt ngưng đọng, lại đưa tay vuốt mái tóc của nàng, tỏ vẻ khen thưởng.

 

...

 

Ngày hôm sau, liên tiếp một ngày một đêm Thẩm Xuân không thể đi học, ngày thứ hai mới đeo bọc sách tới học đường, liền thấy trong phòng học nhiều thêm một người.

 

Nàng thăm dò liếc nhìn, nữ hài mới tới đại khái khoảng mười sáu mười bảy, môi hồng răng trắng, vô cùng mỹ mạo, tuy rằng trên người nàng ta chỉ mặc y phục thống nhất của viện nữ học nhưng trên tóc lại cài một chiếc trâm phượng bằng vàng, lấp lánh lóa mắt, chói mắt không gì sánh được, hơn nữa chiếc trâm phương đó cũng không phải vật mà nữ tử bình thường có thể đeo, cho nên liền có mấy nữ học sinh vây quanh bên người nàng ta lấy lòng nịnh hót, gia thế của bạn học mới tới rõ ràng là không bình thường.

 

Thẩm Xuân thăm dò liếc nhìn, nỗ lực nhớ lại lễ tiết chào hỏi, không nghĩ tới bạn học mới tới thế mà lại mở miệng bắt chuyện với nàng trước: "Ngươi chính là phu nhân mới cưới của Tạ đại nhân sao?"

 

Nàng ta dùng một loại ánh mắt soi mói quan sát trên dưới Thẩm Xuân một lần, hất cằm nói: "Phong hào của ta là Chiêu Hoa."

 

Thẩm Xuân nhớ tới, trong viện nữ học của Tạ gia có một vị Chiêu Hoa công chúa, theo lý mà nói, công chúa nên đọc sách ở trong cung nhưng không biết tại sao Chiêu Hoa lại đến Tạ gia học tập, có điều rốt cuộc thì đây cũng không tính là chuyện lớn, nàng ta và mẫu thân Lệ phi đều rất được thánh thượng cưng chiều, thánh thượng đương nhiên đồng ý, trước đây nàng ta từng đắc tội Tạ Ngọc, vốn là phải bị cấm túc đủ ba tháng, nhưng nhờ Lệ phi nói hết lời van xin mà nàng ta mới được thả ra sớm, cho nên từ trước đến giờ nàng ta và Thẩm Xuân vẫn luôn chưa từng gặp mặt.

 

Ánh mắt vị Chiêu Hoa công chúa này nhìn nàng khiến nàng cảm thấy rất khó chịu, nàng cũng không tìm cách nịnh bợ cống chúa, kêu một tiếng điện hạ rồi cũng không lên tiếng nữa.

 

Sự thực chứng minh, trực giác của Thẩm Xuân vẫn luôn luôn chính xác, vị Chiêu Hoa công chúa này ngày đầu đi học đã khiến cuộc sống của nàng không dễ chịu cho nổi.

 

Tuy rằng xuất thân của nàng không tốt nhưng dù gì cũng là phu nhân Tạ gia, lúc trước ngoài mặt các bạn học cũng đối xử với nàng không tệ lắm, nhưng chỉ ngày đầu tiên Chiêu Hoa đến nàng đã cảm nhận được các bạn học xa lánh vè nhắm vào mình, nàng học bài có chỗ không hiểu nên đi hỏi một bạn học cũng coi như là thân quen, không nghĩ tới đối phương một chữ cũng không nói với nàng mà liền quay đầu đi luôn, đi học trả lời câu hỏi của đại sư, nàng chỉ cần nói sai một chữ, Chiêu Hoa công chúa ngay tức khắc dẫn đầu cười to, cười đến mức khiến nàng vô cùng xấu hổ mặt đỏ tới tận mang tai.

 

Chưa đến giờ vào học, tất cả mọi người đều đi ăn cơm nghỉ trưa, cười cười nói nói cãi nhau ầm ĩ, cố tình để lại một mình Thẩm Xuân, thời điểm nghiêm trọng nhất nàng một ngày đêm cũng không nói một câu, còn luôn có thể thấy có người nói lời ong tiếng ve sau lưng nàng, thấy nàng đến, đám người kia lập tức cười cười tản đi, nếu nói lại với đại sư, đại sư cũng không thể bắt các bạn học chơi cùng nàng được.

 

Thẩm Xuân đầy bụng bị đè nén mà không có nơi để giãi bày, có đôi khi nàng muốn tâm sự một chút với Tạ Ngọc nhưng gần đây hắn bận công sự, không thể quay về nội viện, nàng cũng không thể nói được một câu nào với hắn.

 

Loại này cô lập và xa lánh kín đáo như vậy, không thể nói ra nhưng nàng phải chịu ấm ức là thật, tâm tình nàng cuối cùng cũng bùng phát tại thời điểm Chiêu Hoa công khai nói nàng trước khi được Trần gia tìm về đã có một thời gian mua đi bán lại tay người ngay trong học đường.

 

Nàng nhất thời bị lửa giận làm mê muội đầu óc, lấy một gói bột thuốc từ trong viện, dùng thân phận Tạ phu nhân lén lẻn vào phòng bếp, bỏ bột thuốc vào trong điểm tâm và nước canh của Chiêu Hoa.

 

Buổi chiều khi đi học, vẻ mặt Chiêu Hoa đột nhiên trở nên khác thường, còn chưa kịp nhấc tay lên báo cáo với đại như thì bỗng nhiên chợt nghe thấy một tiếng ‘Phụt’.

 

Tất cả mọi người đều nhìn mặt nhau, muốn cười lại không dám, đây là lần đầu tiên Thẩm Xuân trả thù ai đó, trong lòng vốn còn có chút thấp thỏm, nhưng thấy gương mặt tái xanh của Chiêu Hoa thì nàng che kín miệng lại mới không để bản thân bật cười thành tiếng được.

 

Bản thân nàng biết chút y thuật, lúc còn sống ở nông thôn còn có thể xem chút bệnh vặt cho người già và trẻ nhỏ, còn có thể trị chút bệnh cho trâu ngựa, mấy hôm trước nàng cảm thấy dạ dày không được khỏe, cho nên phối chút ô mai sơn trà và đậu tương làm thành thuốc bột để tự mình dùng, nghĩ rằng lúc nào đó dành ra chút thời gian pha nước uống, thứ này có thể giúp tiêu hóa tốt hơn, người bình thường uống vào thì sẽ bị tiêu chảy.

 

Nàng ta chỉ buông lời ác ý cho nên nàng tính toán tỉ lệ cho chút bột thuốc vào điểm tâm và canh của Chiêu Hoa, cho nàng ta một bài học nho nhỏ.

 

Chiêu Hoa được thị nữ đỡ đi tịnh phòng, thẳng đến tận khi tan học cũng không quay lại, đảo mắt trong phòng học chỉ còn một mình Thẩm Xuân, nàng vừa mới cúi đầu thu dọn bọc sách của bản thân ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy Chiêu Hoa dẫn theo hai nữ quan trong cung và năm sáu tỳ nữ bao vây nàng.

 

Mặc dù là Chiêu Hoa xa lánh cô lập nàng trước, nhưng bản thân Thẩm Xuân cũng đã làm chuyện xấu, khó tránh khỏi chột dạ: "Các ngươi làm gì đó?"

 

Chiêu Hoa căm hận liếc mắt quan sát nàng từ trên xuống dưới, bỗng nhiên cất giọng nói: "Soát!"

 

Nàng ta cũng đâu có ăn đồ ăn bị hư, sao lại đột nhiên bị đau bụng được? Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có Thẩm Xuân nhìn khó chịu im lặng này là đáng nghi nhất!

 

Nàng ta cắn răng: "Lục bàn học bọc sách trước, nếu như soát không thấy thì liền soát y phục của nàng ta thật kĩ cho ta!"

 

Nếu như Thẩm Xuân được Tạ Ngọc sủng ái thì nàng ta còn không dám thật sự bắt nạt nàng, nhưng nghe nói dạo gần đây Tạ Ngọc bận rộn công sự, ngay cả nội viện mà cũng rất ít khi quay về, Chiêu Hoa đương nhiên không có chút kiêng kị nào.

 

Nàng vừa dứt lời, mấy người thị nữ liền cùng nhau xông lên, giữ lấy Thẩm Xuân lục soát sách vở của nàng loạn lên, nữ quan cầm đầu kia thì càng quá đáng hơn, không nói một lời mà trực tiếp bắt đầu lục soát y phục trên người Thẩm Xuân.

 

Dưới ánh mắt của nhiều người trong phòng như vậy, nếu như nàng bị họ lục soát y phục, vậy thì nàng cũng không sống nổi nữa! Thẩm Xuân thấy tình hình không ổn, liền đẩy nữ quan ra, nhào về phía Chiêu Hoa.

 

Gần đây nàng độc một quyển sách, hiểu được đạo lý bắt giặc phải bắt vua trước, Chiêu Hoa không ngăn cản được nàng, nhanh chóng bị nàng bám lấy, mấy người hạ nhân Chiêu Hoa mang đến thấy thế thì cũng không dám thật sự xông tới tách Thẩm Xuân ra khỏi người nàng, chỉ có thể nỗ lực kéo hai bên trái phải của hai người.

 

Thẩm Xuân và Chiêu Hoa cuộn thành một đoàn, dây dưa qua lại hai người đều đã ăn đau vài cái, chợt nghe ngoài cửa truyền đến một giọng nam trầm lạnh lùng: "Các ngươi đang làm cái gì đó?"

 

Giọng nói này không lớn nhưng lại rất có lực uy hiếp, đoàn người loạn cào cào trong phòng đồng thời ngừng động tác, chỉ thấy Tạ Ngọc đứng ở cạnh cửa, lông mày hơi nhíu lại, dáng vẻ cực kỳ không vui.

 

—— Vừa nãy Xuân ma ma tới đón Thẩm Xuân tan học nhìn thấy nàng bị công chúa dẫn người bao vây, bà ấy không kịp suy nghĩ, bật người chạy như bay vào ngoại viện mời Tạ Ngọc đến để giải quyết.

 

Thẩm Xuân ngược lại cũng thông minh, nhanh như chớp chạy ra trốn kỹ phía sau Tạ Ngọc.

 

Tạ Ngọc liếc mắt nhìn lại, ngược lại cũng không nói gì, ngầm cho phép nàng trốn phía sau mình.

 

Hắn quét mắt nhìn tình cảnh hỗn loạn trước mắt, thản nhiên nói: "Mời đại phu đến xem thương thế cho công chúa trước đi."

 

Chiêu Hoa giận dữ: "Chỉ mời đại phu là xong rồi sao?! Nàng dám động thủ với bản công chúa, ta phải báo cho phụ hoàng biết!"

 

"Điện hạ không động thủ với nàng sao?" Tạ Ngọc nhẹ nhàng nhướng mày, lạnh nhạt hỏi ngược lại: "Điện hạ muốn tra rõ từ đầu sao?"

 

Chiêu Hoa không nói nên lời, nếu như tra rõ từ đầu, nhất định có thể tra ra chuyện nàng ta bắt nạt Thẩm Xuân trước, dù sao Thẩm Xuân cũng mang danh nghĩa Tạ phu nhân, nàng ta vừa mới được thoát khỏi lệnh cấm túc, nếu như phụ hoàng biết nàng ta lại gây sự, nhất định sẽ trách phạt nàng ta gấp bội.

 

Nhưng nếu như kêu nàng ta cứ thế bỏ qua cho Thẩm Xuân thì nàng ta lại không cam lòng, liền hất cằm lên nói: "Nếu biểu huynh. . . Tạ đại nhân đã mở miệng, ta nể mặt mũi của ngươi mà bỏ qua cũng không phải là không được."

 

Nàng đưa mắt nhìn Thẩm Xuân, cố ý khiêu khích: "Trong lúc ta khám bệnh, Tạ đại nhân phải ở bên cạnh ta."

 

Thẩm Xuân tức giận đến mức giậm chân —— đừng tưởng rằng nàng không biết, ngày nàng đại hôn cùng Tạ Ngọc không thể làm lớn, cũng là bởi vì vị công chúa này có ý định ngăn cản, ánh mắt nàng ta nhìn Tạ Ngọc giống như sói đói nhìn chằm chằm miếng thịt tươi, để hắn qua đó còn không phải để nàng ta một miếng nuốt trọn sao!

 

Sao Tạ Ngọc có thể chịu để nàng ta ức hiếp được, vẻ mặt hờ hững nói: "Ta có công sự trong người, nếu công chúa không ngại thì ta có thể mời mẫu thân thay ta đi cùng người."

 

Chiêu Hoa có ương ngạnh hơn nữa thì trước mặt vị cô cô Trưởng Công chúa kia dáng vẻ kiêu căng của nàng ta cũng phải hạ thấp xuống, hữu khí vô lực đi theo đại phu.

 

Chiêu Hoa mới vừa đi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Thẩm Xuân thoáng cái sụp đổ, mấy ngày hôm nay nàng bị người ta bắt nạt, thấy Tạ Ngọc vẫn che chở bản thân nàng liền tựa như một con chim non lưu luyến chưa muốn rời tổ, nhẹ nhàng kéo tay áo Tạ Ngọc tay áo, muốn nói với sự ấm ức mấy ngày qua nàng phải chịu đựng.

 

Rốt cục, Tạ Ngọc quay đầu lại như nàng mong muốn nhưng biểu cảm lạnh lùng của hắn lại khiến lời đã ra đến cửa miệng của nàng cứng lại nơi đầu lưỡi.

 

Ở trước mặt nàng, Tạ Ngọc móc một gói giấy dầu bọc thuốc bột ra từ trong tay áo, nhẹ nhàng nhả ra hai chữ: "Giải thích."

 

Mặt Thẩm Xuân thoáng cái đỏ tới mang tai, ấp ấp úng úng: "Ta bỏ thuốc tiêu thực của mình vàng trong canh của Chiêu Hoa, thế nhưng, thế nhưng. . ."

 

Nàng muốn nói cho Tạ Ngọc biết, mấy ngày này nàng rất không vui, nàng còn muốn nói cho hắn biết, là bởi vì Chiêu Hoa bắt nạt nàng trước, nàng kích động mất lý trí nên mới có thể làm ra chuyện như vậy.

 

"Cho nên nàng liền mình kê đơn cho công chúa?" Biểu cảm Tạ Ngọc lạnh lùng, thậm chí còn lộ ra vài phần thất vọng: "Nếu như nàng bất mãn với công chúa, thì có thể phái người nói cho ta biết, nếu không thể báo cho ta, chẳng lẽ nàng không thể báo với mẫu thân sao, tại sao lại chọn biện pháp ngu xuẩn như vậy?"

 

Đây là lần đầu tiên từ khi thành hôn đến nay Tạ Ngọc nặng lời như vậy với nàng, Thẩm Xuân bị hắn rầy la đầy chán nản, lần đầu cãi lại Tạ Ngọc: "Là nàng ta bắt nạt ta trước!"

 

"Còn cứng đầu" Tạ Ngọc cũng không nhìn vẻ mặt nàng nhìn thêm, lạnh lùng thu lại ánh nhìn, trực tiếp công bố kết quả xử phạt: "Về Thanh Tịnh Đường chép gia quy, đến khi nào biết mình sai ở đâu rồi thì hẵng ra."

 

Thẩm Xuân hít mũi một cái, không nói một lời sách bọc sách rời đi.

 

Nàng đột nhiên ý thức được chuyện lần này mình làm đúng là hỏng bét.

 

Tạ Ngọc có lẽ không quan tâm Chiêu Hoa đối xử với nàng như thế nào, cũng không thèm để ý đến nàng bị ấm ức, hắn thậm chí còn không quan tâm đến liệu Chiêu Hoa có tiếp tục bắt nạt nàng nữa hay không, hắn chỉ muốn nhanh chóng dọn dẹp chuyện này.

 

...

 

Chờ sau khi Thẩm Xuân rời đi, sắc mặt Tạ Ngọc ngược lại thật sự hòa hoãn lại, dùng bút viết lại từ đầu đến cuối chuyện ngày hôm nay một lần, sau đó liền sai người đưa vào trong cung —— hiển nhiên là tiên hạ thủ vi cường, đề phòng Chiêu Hoa công chúa ngắt đầu bỏ đuôi cáo trạng Thẩm Xuân, cũng là cho Chiêu Hoa một bài học, để tránh sau này nàng ta lại bắt nạt Thẩm Xuân nữa.

 

Hắn cầm gói thuốc bột đưa đến bên cạnh ánh nến, mặc cho ngọn lửa cháy lan lên, dùng giọng mũi nói khẽ: "Cuối cùng khi bị người bắt nạt cũng biết đáp trả rồi."

 

Hắn lo lắng mọi đường vì Thẩm Xuân, Trường Lạc thấy hắn cũng không có ý tức giận nên hỏi: "Nếu ngài đã không trách phu nhân bỏ thuốc công chúa vậy tại sao còn phải trách phạt phu nhân?"

 

"Bỏ thuốc vốn là thủ đoạn không kín tay " Tạ Ngọc phẩy tàn tro trên đầu ngón tay, thản nhiên nói: "Hôm nay nàng bỏ thuốc khiến Chiêu Hoa xấu mặt chỉ là chuyện nhỏ, chưa nói đến vấn đề khác, nhỡ đâu Chiêu Hoa thật sự xảy ra vấn đề gì đó, đường đường là công chúa của một nước lại gặp chuyện không may, nếu như thánh thượng tra ra, nàng có thể gánh trách nhiệm này được sao? Kết quả tóm lại là hai người chính là hại mình."

 

Trường Lạc không nhịn được nói: "Thật ra phu nhân cũng không phải là người không hiểu chuyện, nếu như ngài nói chuyện rõ ràng với phu nhân, phu nhân sẽ nghe ngài thôi, ngài làm như vậy, chỉ sợ phu nhân phải chịu ấm ức rồi."

 

"Ta biết." Biểu cảm Tạ Ngọc không đổi: "Nhưng nếu lần này nàng biết có người giúp đỡ nàng, chỉ sợ ngày sau sẽ càng làm ra chuyện nghiêm trọng hơn, so với việc sau này rước lấy tai họa càng nghiêm trọng hơn chi bằng hiện tại để nàng nhỡ kỹ ấm ức ngày hôm nay phải chịu cũng tốt, rốt cuộc đợi đến khi mẫu thân trăm tuổi nàng sẽ phải gánh trọng trách của tôn phụ Tạ thị."

 

Trường Lạc bội phục: "Thủ đoạn của ngài đúng thật là xuất thần nhập hóa. . ."

 

Không đúng, đợi chút, hình như có chỗ nào đó không đúng!

 

Y nhất thời im lặng, vẫn còn không nhịn được nói: "Nhưng phu nhân dù sao cũng là phu nhân của ngài, cũng đâu phải là thuộc hạ của ngài đâu, sao ngài có thể dùng thủ đoạn sử dụng cho thuộc hạ lên người phu nhân chứ."

 

Tạ Ngọc liếc mắt nhìn y, Trường Lạc run một cái, rốt cuộc nhịn không được, lựa chọn từ ngữ, dè dặt cẩn thận hỏi: "Ngài cố ý để phu nhân chịu ấm ức như vậy, sau này phu thê sao có thể thân thiết?"

 

Tạ Ngọc nhíu nhíu mày: "Hiện tại chúng ta cũng đã đủ thân thiết rồi, không cần càng thân thiết hơn nữa."

 

Hắn rất hài lòng với khoảng cách không gần không xa của bản thân và Thẩm Xuân hiện tại, cũng không chỉ là phu thê, cha mẹ con cái, huynh đệ tỷ muội, bằng hữu thân thiết, cũng đều nên để lại một đường lui.

 

Hắn hoàn toàn không hề cảm thấy quan hệ phu thê nên là thân mật khắng khít không kẽ hở, bằng không liền dễ vì tình loạn trí, mất một tấc vuông, ở bất cứ thời điểm nào, đối mặt với bất kỳ mối quan hệ nào đều nên duy trì lý trí, tình người tuyệt đối không thể vượt qua quy củ lễ pháp.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com