Gả Ngọc Lang

Chương 114: Nghênh chiến



Đột Quyết từ trước đến nay vốn sùng bái kẻ mạnh, nên hành động của Tạ Vô Kỵ dù đối với Đại Tấn là tàn bạo khốc liệt, nhưng trong mắt các tướng sĩ Đột Quyết lại là biểu tượng của sự anh dũng và cương liệt. Một nhóm tướng sĩ nhanh chóng thu dọn đống hài cốt, vơ vét sạch tài sản, rồi hát vang theo Tạ Vô Kỵ trở về doanh trại.

Vừa về đến doanh trại, Tạ Vô Kỵ tiện tay ném dây cương cho thân vệ rồi đi thẳng về phía trướng chủ.

Nhưng không ngờ rằng, rèm vừa vén lên được một nửa, hắn ta đã ngửi thấy một mùi hương ngọt lịm nồng nặc. Nhìn kỹ một chút, quả nhiên thấy trên giường và dưới thảm có hai nữ nhân bán khỏa thân. Hai nữ nhân này không thô ráp như nữ nhân Đột Quyết bình thường, mà lại trắng trẻo, tinh tế, dáng người lại cao ráo, đẫy đà. Đôi mắt họ xanh biếc như nước biển, và kỳ lạ hơn cả là dung mạo tương tự nhau, chính là một cặp mỹ nữ song sinh hiếm thấy.

Tạ Vô Kỵ lại lập tức nhíu chặt mày lại, chỉ thiếu điều là buông lời mạo phạm.

Tâm phúc nhận thấy tình thế không ổn, bèn quay sang hai nữ tử kia nói: "Hai vị nương tử cứ lui xuống trước đi. Vương tử nơi này tạm thời không cần các ngươi hầu hạ."

Hai mỹ nhân liếc nhìn nhau một cái, rồi cúi đầu mặc y phục và từ từ rời khỏi.

Sắc mặt Tạ Vô Kỵ vẫn còn khó coi, hắn ta định gọi hộ vệ của trướng chủ tới trước để quở trách: "Trương Võ và Lý Nhị làm ăn kiểu gì vậy? Sao lại tùy tiện thả người vào tận trướng chủ của ta?!"

Tâm phúc vội vàng biện bạch: "Hai nữ tử này là do Khả Hãn đích thân chọn lựa kỹ càng rồi phái tới. Nếu ngài không hài lòng, cứ cho họ an dưỡng một bên, chớ nên làm mất lòng Khả Hãn.”

Tâm phúc liếc nhìn sắc mặt Tạ Vô Kỵ: "Trước đó Khả Hãn muốn hứa gả cho ngài mấy vị công chúa bộ lạc, ngài cũng đều từ chối cả. Khả Hãn cũng nóng ruột lắm chứ, hai nữ tử này không bằng ngài cứ giữ bên mình mà hầu hạ, nếu như có thể vừa mắt..."

Dù là dị tộc hay người Hán, đạo lý truyền đời muôn thuở vẫn không thay đổi. Tạ Vô Kỵ nay đã qua tuổi hai mươi lăm, bên mình không vợ không thiếp, càng chẳng nhắc đến con nối dõi, Khả Hãn sao có thể không sốt ruột?

Dù chưa nói đến chuyện con nối dõi, việc Tạ Vô Kỵ nhiều lần từ chối nữ tử mà lão Khả Hãn ban thưởng khó tránh khỏi khiến ông ta sinh nghi ngờ.

Sắc mặt Tạ Vô Kỵ chợt thay đổi, như thể tâm phúc vừa khuyên hắn ta làm điều trái với luân thường đạo lý. Hắn ta dứt khoát nói: "Tuyệt đối không được!"

Hắn ta chau mày thật chặt: "Nếu Tiểu Xuân trông thấy ta có những nữ nhân khác bên cạnh, chắc chắn nàng sẽ không còn chấp nhận ta nữa!"

Tâm phúc: ”...”

Hắn ta nhìn chủ nhân Tạ Vô Kỵ với vẻ mặt tuyệt vọng của một phu quân đang đau khổ, phải dốc cạn sức lực mới có thể nuốt xuống câu đã đến bên miệng 'Có bệnh’.

Hắn ta không nhịn được liền khuyên nhủ: "Khả Hãn vô cùng coi trọng ngài, người đã chọn lựa cho ngài toàn là những nữ tử dung mạo xuất chúng, phẩm hạnh cởi mở. Không nói ai khác, riêng vị Na Na công chúa kia, đối với ngài ấy thế nhưng là moi tim đào phổi, toàn tâm toàn ý. Ngài chẳng lẽ không thử cho người khác một cơ hội? Có lẽ họ sẽ không hề kém Thẩm nương tử đâu!"

Tạ Vô Kỵ trông có vẻ phóng khoáng, nhưng trong xương cốt lại vô cùng cố chấp, nghe vậy thì cười lạnh: "Nếu ta ở Đột Quyết không có địa vị như bây giờ, thì cái vị công chúa kia sẽ bỏ đi mà chẳng thèm nhìn ta một cái. Bất luận là Triều Tấn hay Đột Quyết, đám quý tộc này đều cùng một giuộc cả."

Thần sắc hắn ta bướng bỉnh: "Chỉ có Tiểu Xuân mới toàn tâm toàn ý yêu ta, bất luận ta là tư nô hay vương tử, bất luận ta sinh ra đẹp hay xấu, cao hay thấp, nàng vĩnh viễn chỉ yêu riêng một mình ta. Trên đời này không ai có thể thay thế được Tiểu Xuân."

Tâm phúc không thể nhịn được nữa: "Điện hạ, Thẩm nương tử đã tái giá với Tạ Ngọc rồi!”

Tạ Vô Kỵ sắc mặt lạnh như băng, nhưng giọng điệu thì đầy quả quyết: "Thì sao chứ? Tiểu Xuân chẳng qua đang giận dỗi với ta rồi mượn hắn giải khuây một chút thôi. Ta nhất định sẽ đích thân đưa nàng trở về."

Tâm phúc: "..."

Nhìn thấy bộ dạng đó của hắn ta, tâm phúc thật không biết nên nói gì thêm nữa.

Quả thực hắn ta đối với Tạ Vô Kỵ rất là lo lắng. Khi mới đến Đột Quyết, Tạ Vô Kỵ từng nắm đại quyền trong tay, một thời phong quang rực rỡ. Nhưng phong thái đó không kéo dài được lâu. Dạo gần đây, hắn ta cứ như rơi vào một kiểu trạng thái kỳ quái, càng lúc càng khó nắm bắt, tựa như đang trượt dần vào vực sâu của chính mình.

Ngay cả mỹ nhân tuyệt sắc, hắn ta cũng chẳng buồn liếc mắt nhìn thêm một lần. Dù đánh trận thắng lớn đến đâu, hắn ta vẫn chỉ giữ nguyên vẻ mặt phiền chán mỏi mệt. Có những lúc, cảm xúc của hắn ta trở nên sa sút một cách khó hiểu, kéo dài mãi chẳng dứt. Lúc thì trầm lặng không nói, lúc lại đột nhiên hăng hái một cách bất thường. Thậm chí có khi, hắn ta cứ lặp đi lặp lại một số hành vi kỳ quái như đi tới đi lui không ngừng trong trướng chủ, miệng thì lẩm nhẩm nhắc đi nhắc lại tục danh của Thẩm nương tử.

Dĩ nhiên, hắn ta chưa đến mức phát điên. Ngày thường hắn ta đối xử với các tướng sĩ và xử lý chính sự vẫn rất ổn thỏa, thậm chí có phần cẩn trọng. Thế nhưng, trạng thái tinh thần luôn thấp thỏm, u uất kéo dài, khiến thân tín bên cạnh không thể không lo. Theo lời tâm phúc biết được, đã lâu lắm rồi Tạ Vô Kỵ không có một giấc ngủ trọn vẹn.

Tâm phúc trong lòng quả thực không khỏi lo lắng thay cho hắn ta. Đã mấy lần định mở miệng khuyên hắn ta buông bỏ chấp niệm này, nhưng rồi lại thôi. Bởi lẽ Tạ Vô Kỵ đã quyết tâm tiến đánh Đường Sông Đông, nếu thật sự có thể mang Thẩm nương tử trở về, nói không chừng còn có thể trị được tâm bệnh trong lòng hắn ta.

Tâm phúc đành thở dài một tiếng rồi nhận lệnh: “ Nếu ngài không nhận thì ta sẽ đưa họ đi, chỉ là ngài…đừng để Khả Hãn khó xử là được.



Tạ Ngọc cùng Thôi Thứ sử bàn bạc suốt một đêm, mãi đến khi trời vừa hửng sáng mới kết thúc được cuộc thương nghị.

Thức trắng cả đêm, bụng dạ tất nhiên khó tránh khỏi cơn đói. Tạ Ngọc sai người chuẩn bị sẵn điểm tâm, đang định gọi người mang lên thì bất chợt nhớ ra, đêm qua hắn và nàng chỉ vì một câu cãi vã nhỏ, vậy mà nàng dám để hắn bị gió lạnh phơi suốt cả đêm, đến giờ vẫn chưa thèm hỏi han lấy một tiếng.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tạ Ngọc lại dâng lên một cơn bực bội nghẹn lại trong ngực.

Lúc này, Từ quản sự cẩn thận hỏi:

“Đại nhân, có cần gọi phu nhân cùng dùng bữa sáng không ạ?”

“Không cần.” Tạ Ngọc mặt không biểu cảm, lạnh nhạt đáp lại hai chữ. Ngừng một lát, hắn lại nói thêm:

“Phần lại một nửa phần cho nàng, nhớ hâm nóng. Đừng để nàng ăn đồ nguội.”

Từ quản sự lập tức dẫn nha hoàn xuống bếp lấy thêm bát đũa sạch sẽ. Nào ngờ Thẩm Xuân hôm nay lại dậy sớm, vừa bước vào chính sảnh liền bắt gặp Tạ Ngọc ngồi ngay ngắn bên bàn, trước mặt bày đầy đồ ăn rực rỡ, sắc hương đầy đủ, nhìn qua không khác gì đang định độc chiếm một mình.

Tốt lắm, hay thật đấy! Chỉ vì đêm qua hai người cãi nhau vài câu, thế mà Tạ Ngọc liền định để nàng đói bụng đến sáng luôn sao?

Thẩm Xuân bĩu môi, môi nhỏ hếch lên đầy giận dỗi. Nhìn thấy hắn cứ thản nhiên làm như không trông thấy mình, nàng càng tức, bước đến kéo ghế ngồi xuống, cố tình làm thật mạnh, khiến chiếc ghế phát ra một tiếng “két két” cực kỳ chói tai.

Quả nhiên, Tạ Ngọc hơi nhíu mày, khóe mắt lộ ra chút bất đắc dĩ, khẽ liếc nàng một cái, nhưng vẫn không lên tiếng.

Thẩm Xuân càng thêm khó chịu, khẽ bĩu môi. Hắn cứ làm bộ không nghe thấy thì nàng sẽ bắt hắn phải nói. Nàng chủ động mở lời:

“Ta nghe nói Thôi Thứ sử tới đây từ đêm qua, có chuyện gì quan trọng sao?”

“Một chút chuyện nhỏ thôi...” Tạ Ngọc vốn không định nói rõ, sợ nàng lo lắng. Nhưng chẳng hiểu sao nhìn thấy vẻ mặt tò mò kia của nàng, hắn lại đổi ý. Giọng bình thản nhưng ý vị sâu xa: “Tạ Vô Kỵ giờ đã ngồi vững ngai vàng Vương tử Đột Quyết, đang mài đao chuẩn bị tiến quân từ đường Sông Đông.”

Thẩm Xuân vẫn giữ cách nghĩ đơn giản như một tiểu dân thường, bản năng liền phản ứng né tránh chiến sự, vô thức nói:

“Không thể nào...” Nàng nghĩ nghĩ: “Hắn ta yên ổn làm Vương tử chẳng phải tốt sao? Mắc gì phải chạy đến chỗ chúng ta gây chuyện?”

Tạ Ngọc liếc nàng một cái, ý cười nhàn nhạt nơi khóe mắt: “Nếu nàng nói vậy, hay là chúng ta đánh cược đi?” Hắn thản nhiên nói tiếp: “Cược rằng Tạ Vô Kỵ chắc chắn sẽ chỉ huy đại quân bắc thượng, thẳng hướng Sông Đông.”

Thẩm Xuân không nhịn được mà nói:

“Chàng là loại người gì vậy, chẳng lẽ còn mong được đánh trận sao?”

Tạ Ngọc khẽ nhếch môi cười, nhưng giọng lại bình thản: “Không phải ta mong... chỉ là, hắn ta vốn là người như thế.” Hắn lại liếc nàng một cái, ánh mắt ẩn chứa điều gì đó muốn nói mà thôi. Cuối cùng chỉ đành thở dài một tiếng: “Thôi.”

Dứt lời, hắn đứng dậy rời khỏi sảnh, đi đến thư phòng phía trên.

Sau đó một thời gian dài, Tạ Ngọc cũng không nhắc lại ba chữ “Tạ Vô Kỵ” trước mặt nàng. Hai phu thê bọn họ lại dần trở về những ngày tháng êm đềm như trước, hòa thuận, ân ái, không còn gợn sóng.

Thật ra, trong lòng hắn vẫn có một câu muốn hỏi nàng, nếu thật sự phải lựa chọn giữa hai người, nàng sẽ chọn ai? Nhưng câu hỏi ấy đến bên miệng lại bị nuốt ngược trở vào. Gần hương tình sợ, càng gần gũi càng e dè. Cuối cùng, hắn chỉ có thể lặng lẽ nhẫn nhịn.

Thôi vậy. Quân tử luận việc chứ không luận lòng. Dù sao, hiện giờ hắn là phu quân của nàng, mà nàng cũng nguyện ở lại bên cạnh hắn. Còn trong lòng nàng, rốt cuộc người nàng không thể quên là ai nghĩ mãi cũng có ích gì?

Tạ Ngọc tạm gác những suy nghĩ rối rắm sang một bên, dồn tâm trí vào chính sự.

Về việc Tạ Vô Kỵ có thực sự tiến đánh đường Sông Đông hay không, đến cùng vẫn chỉ là suy đoán. Việc điều binh khiển tướng là chuyện đại sự, không ai dám tùy tiện kết luận. Hắn và Thôi Thanh Hà mỗi người một đường, đều gửi thư khẩn tới Sông Đông cảnh tỉnh. Đáng tiếc, hiệu quả lại chẳng là bao. Quan Đô hộ Tề của vùng Sông Đông là người trung thành tuyệt đối với hoàng thượng, chẳng những không tin, ngược lại còn thẳng thừng khiển trách hai người họ vì đã gieo rắc hoang mang, làm dao động quân tâm, mưu đồ làm phản.

Ông ta hoàn toàn không để tâm đến lời nhắc nhở của Tạ Ngọc. Không những viết thư mắng chửi Thôi Thứ sử và Tạ Ngọc bằng những lời lẽ nặng nề, ông ta còn tự cho mình đã nắm được điểm yếu của Tạ Ngọc, lập tức đem chuyện này báo lên trên, hy vọng khiến Tạ Ngọc vì thế mà bị giáng chức.

Trần Thứ sử lại càng độc địa. Ngoài việc ngấm ngầm giở trò, còn nói bóng nói gió, ám chỉ trong lòng Tạ Ngọc có dã tâm làm phản, rõ ràng là cố ý muốn dồn Tạ Ngọc vào chỗ chết.

—— Hai bức thư tố cáo ấy còn chưa kịp đến tay triều đình ở Trường An, thì Tạ Vô Kỵ đã nhân lúc đại quân Đột Quyết khí thế hừng hực, bất ngờ dẫn binh tấn công vào tuyến thủy đạo phía Đông.

Tuyến sông Đông vốn yên ổn đã lâu, Thứ sử và Đô hộ nơi đó lại không tin lời Tạ Ngọc cảnh báo, kết quả bị đánh úp đến không kịp trở tay, chết thảm tại chỗ!

Tề Đô hộ dẫn quân chống đỡ trong chốc lát, nhưng cuối cùng cũng không thể địch lại khí thế hùng hổ của Tạ Vô Kỵ, quân lính đại bại như núi đổ. Dù sao thì người này cũng coi như có vài phần cốt khí, tuyệt không mang tàn binh đào tẩu, mà lựa chọn tử trận nơi sa trường.

Trần Thứ sử trong trận ấy cũng bị mù một mắt. Thấy tuyến sông Đông không giữ nổi, ông ta hoảng hốt dẫn theo quan viên còn lại và tàn binh chạy một mạch đến Kế Châu, tìm chỗ nương nhờ Thôi Thứ sử và Tạ Ngọc.

Thôi Thứ sử nghe tin chiến sự thì giận tím mặt, mắng to: “Ngu xuẩn! Ngu xuẩn hết chỗ nói!!”

Tuyến sông Đông xưa nay binh mạnh tướng giỏi, cho dù quân Đột Quyết khí thế hung hãn, cũng không đến mức chưa đầy một tháng đã thất thủ. Theo lời Thôi Thứ sử, thậm chí nếu đưa lũ heo ra trấn thủ thành, e là còn hiệu quả hơn để Trần Thứ sử và Tề Đô hộ trấn giữ!

Tề Đô hộ tuy chết trận, lại được người đời ca ngợi là tử trận anh dũng, thật là tiện nghi cho ông ta! Kẻ tự đại, cuồng vọng và ngu xuẩn như thế, đáng lý phải bị trói ra Ngọ Môn mà lăng trì xử tử mới phải!

Tạ Ngọc đối với việc này vốn đã có dự liệu. Khi biết tuyến sông Đông rộng lớn đã rơi vào tay giặc, sắc mặt hắn vẫn điềm tĩnh, hỏi: “Thứ sử đã có kế sách gì chưa?”

Thôi Thanh Hà tinh thông việc chính sự, nhưng đối với quân sự thì mù tịt. Ông ta hỏi ngược lại Tạ Ngọc: “Ngươi có chủ ý gì không?”

Tạ Ngọc đáp: “Tuyến sông Đông thất thủ là chuyện đã rồi. Việc cấp bách hiện giờ là tuyệt đối không thể để Đột Quyết tiến thêm bước nào nữa, bằng mọi giá phải chặn bọn chúng lại ngoài cửa ải.”

Hắn sắc mặt trầm ngưng, chắp tay hành lễ: “Học trò nguyện mang binh tiến về Vân Thành.”

Vân Thành là một tòa thành nhỏ nằm giữa đường sông Đông và Kế Châu, nếu Tạ Vô Kỵ muốn đột phá tuyến phòng thủ, tất sẽ nhanh chóng đánh chiếm nơi này trước!

Kế sách này thực sự quá mạo hiểm, Thôi Thanh Hà không muốn để học trò của mình rơi vào cảnh hiểm nguy như vậy, liền lắc đầu phủ định: “Ngươi là quan văn, sao có thể mang binh xuất chinh? Việc này đối với chúng ta chẳng có chỗ nào có lợi, trái lại còn chẳng khác nào thay đám người đường sông Đông tìm đường chết. Đợi ta bàn bạc với Đô hộ, rồi phái một vị võ tướng thích hợp đi thì hơn.”

Tạ Ngọc bình tĩnh nhìn ông ta: “Trong quan nội đã yên ổn quá lâu, ngay cả Thái Đô hộ cũng chưa từng có bao nhiêu kinh nghiệm giao chiến với Đột Quyết. Lão sư cũng rõ, ngoài học trò ra, Kế Châu này cũng không có người nào có thể thích hợp hơn.”

Thôi Thanh Hà tuy hiểu lý lẽ, nhưng dù sao cũng xuất thân thế gia quý tộc, gặp chuyện thì trước sau vẫn đặt lợi ích của giới quý tộc lên hàng đầu, chứ không phải an nguy của tướng sĩ và bách tính.

Ông ta nhíu mày nhìn hắn, Tạ Ngọc không hề né tránh, thẳng thắn đối mặt. Cuối cùng vẫn là Thôi Thanh Hà thỏa hiệp trước, quay mặt sang chỗ khác, khẽ buông một tiếng: “...Thôi.”

Ông ta thở dài, dặn dò: “Dù thế nào đi nữa, ngươi cũng phải tự bảo vệ mình cho tốt. Nếu không, ta thật sợ Trưởng Công chúa sẽ ăn tươi nuốt sống ta mất.”

Tạ Ngọc khẽ khom người: “Lão sư yên tâm. Nếu học trò không có nửa phần nắm chắc, tuyệt đối sẽ không tùy tiện tiến quân.” Ngay khi hắn đoán được Tạ Vô Kỵ có thể sẽ phát binh chống lại Đại Tấn, trong lòng đã âm thầm trù tính.

Giờ khắc này, giang sơn vạn tượng, hết thảy đều đang được hắn diễn suy trong lồng ngực.

Sau khi thuyết phục được Thôi Thanh Hà, Tạ Ngọc ngồi xe ngựa trở về nhà. Khi xe sắp đến cổng, hắn từ dưới nệm lót lôi ra một mặt gương đồng chưa từng dùng tới.

Hắn nhìn gương thử mấy lần, cuối cùng làm ra một nét mặt bình hòa, nhẹ nhõm, lúc này mới bước qua cửa sân.

Tin tức đường sông Đông thất thủ đã truyền đi khắp nơi, Thẩm Xuân dĩ nhiên cũng đã nghe phong thanh. Thấy Tạ Ngọc trở về, nàng vội tiến lên đón: “Thế nào rồi? Thật sự đánh nhau à? Có đánh đến Kế Châu không? Có khi nào đánh tới trong thành chúng ta không?”

Tạ Ngọc khẽ dạ, lại lập tức trấn an nàng: ”Nàng yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không để cho Đột Quyết tiến thêm nửa bước nữa.”

Nghe lời đoán ý, Thẩm Xuân lập tức nhận ra ẩn ý trong câu nói, liền hỏi dồn:

“Ý chàng là sao?”

Tạ Ngọc giọng nói bình thản: “Sau khi công hãm đường sông Đông, Đột Quyết tất sẽ men theo đường tiến về phía Đông, mục đích là nhằm vào Kế Châu. Ta phải lập tức khởi hành tới Vân Thành, ngăn bọn chúng lại ngoài cửa ải.”

“Nàng yên tâm, ta cam đoan với nàng, trước tiết Hạ Chí, ta nhất định sẽ trở về cùng nàng du hồ, thưởng hoa sen.”

Hắn nhẹ nhàng giúp nàng vén vài sợi tóc rơi bên tai, giọng điệu dịu dàng đến cực điểm.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com